Truyện Hay Lấy gái về làm vợ 2 - Thiên thần của tôi

Truyện đam mỹ, truyện ma, truyện tình cảm, truyện hàn quốc
M

Master Pink

Tam Phẩm
Joined
7 August 2019
Bài viết
1,274
Reaction score
1,244
Chap 2 :

Lần thứ hai tôi đến uống rượu, em nói muốn bán trinh cho tôi. Tôi có cảm giác hình như mình bị lừa rồi, mới có cảm tình một tý mà đã đòi lên giường, gái rót bia quán Karaoke này mà còn trinh? Tôi có bị ngu mới tin.
Tôi đã từ chối em bởi vì tôi không thích đàn bà, mà đàn bà như em tôi lại càng không có hứng thú. Thế rồi hôm tôi đến bệnh viện thăm một người bạn, đụng em ở ngoài hành lang, thấy em khóc lóc níu lấy vạt áo blouse của bác sĩ van xin:
– Cháu sắp gom đủ tiền rồi, bác đừng cho mẹ cháu về, bác cứu mẹ cháu với.
– Tôi đã bảo cô rồi, tình trạng này không để lâu được, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Không để lâu được nữa đâu.
– Vâng ạ, cháu biết rồi ạ. Cháu sắp lo đủ tiền rồi, bác cho cháu thêm vài ngày nữa.
– Bệnh này không tiếc tiền được, nói gì thì nói, tính mạng con người mới là quan trọng. Cứ lần lữa mãi rồi hối không kịp.
Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra em muốn bán trinh là để cứu mẹ. Nhưng mà còn trinh thì tôi không tin, bán thân còn dễ tin một tý.
Lần thứ ba tôi đến, em kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về em, tôi thấy mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, ví dụ như tôi giàu nhưng cô đơn, còn em có gia đình nhưng cuộc sống lại quá vất vả.
Tôi hiểu giá trị của hai tiếng “gia đình, vì không được mẹ chăm sóc từ nhỏ nên tôi hiểu em khát khao cứu mẹ mình như thế nào. Cuối cùng, tôi đồng ý mua trinh em, dù gì một trăm triệu đối với tôi chỉ là số tiền nhỏ, quan trọng hơn là tôi gần ba mươi tuổi rồi vẫn chưa nếm qua mùi đàn bà.
Mà ở bên em, tôi lại có cảm giác mới buồn cười.
Lần đầu tiên chúng tôi quan hệ, tôi chẳng có tý kinh nghiệm gì nến hành xử rất thô lỗ, cứ nghĩ như thế mới chứng tỏ được mình là đàn ông, nhưng cuối cùng tôi đã nhầm, nhầm hoàn toàn.
Hóa ra em còn trinh thật, máu có thể làm giả được chứ sự chặt khít của cơ thể lẫn sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt em thì không giả vờ được. Khi rút ra tôi thấy có máu, thật sự cảm giác của tôi không hề thỏa mãn mà chỉ thấy nặng trĩu trong lòng.
Thật là em bán trinh cứu mẹ à? Đời con gái ai chẳng muốn trao lần đầu cho người mình yêu, sao em lại ngốc thế, em chỉ có một lần thôi, vì cứu mẹ mà đời con gái mình cũng không cần, phải cắn răng đem bán cho một người xa lạ như tôi?
Cuối cùng, như bị ma xui quỷ khiến, tôi hỏi em “Muốn làm tình nhân không?”, tôi sẽ cho em tiền chữa bệnh cho mẹ, chỉ cần em ngoan ngoãn phục vụ tôi, chỉ riêng tôi thôi. Tôi là đứa có bản tính chiếm hữu cực kỳ cao, thế nên trinh tiết em đã bán cho tôi rồi, tôi không muốn thằng khác đụng vào em nữa.
Em chẳng còn cách nào khác nên đành đồng ý, những lần sau, chỉ cần gặp em là tôi cũng “cứng”, nhìn thấy em cười, thấy em nấu cơm, thấy em nằm dưới giường rên rỉ tên tôi, tôi có cảm giác rất thỏa mãn, rất hài lòng. Nếu như đối với Nhung mà tôi cũng có cảm giác như em thì tốt biết mấy.....................................................................................................................................................................................................................................................................................
– Nằm sấp xuống. Rên to lên!
Liên tiếp sau đó là những tiếng vả vào da thịt chan chát, những lần thúc như vũ bão từ phía sau dội đến khiến tôi đau đớn đến mức chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng.
Người đàn ông đang đè lên người tôi quát:
– Con điếm này, tao cho mày tiền chỉ để mày như khúc gỗ trên giường thôi à? Uốn éo đi, kêu to lên tao xem nào.
Tôi gồng mình, miệng mấp máy gọi tên anh ta trong khi phần dưới chỉ tồn tại duy nhất một cảm giác đau rát chứ không có một chút hưng phấn gì cả. Đây là lần thứ n tôi làm tình, cũng là lần thứ n tôi bị bạo hành bằng những dụng cụ kinh khủng mà anh ta mua về.
Trung lấy dây xích cổ tôi, một tay anh ta giật ngược đầu tôi về phía sau rồi cứ thế hùng hục ra ra vào vào, tôi gào lên:
– Trung................... , hiếp em , mạnh lên nữa đi !!!!!!!!
– Đúng rồi. Làm thế đi. Con đĩ. Gọi tên tao to lên.
Anh ta điên cuồng không biết bao nhiêu lâu, đến khi tôi kiệt sức sắp ngất đi thì sự tra tấn thể xác dã man đó cuối cùng mới ngừng lại.
Trung thở hồng hộc, nằm xuống ôm lấy tôi vào lòng rồi dịu dàng lên tiếng:
– Mệt không?
Cũng như bao lần khác, để có tiền và lấy lòng của anh ta, tôi lại vẫn phải cười:
– Mệt, nhưng mà thích anh ạ.
Trung cười, tay còn lại đặt trên ngực tôi rồi vặn vẹo như một thói quen đã khó bỏ:
– Thích là được rồi, hôm sau thử kiểu khác.
– Vâng. Dạo này anh bận à, có mệt lắm không anh?
– Mệt bình thường, nhưng tý nữa phải đến công ty có việc. Em cứ ngủ đi, tối anh chuyển tiền vào tài khoản, thích mua gì thì mua.
Nghe đến chữ “tiền”, tự nhiên lồng ngực tôi như có một tảng đá vô hình đè nặng, trong lòng vừa cảm thấy vui, vừa cảm thấy buồn, có một chút gì đó mất mát nữa. Kiểu như mình bán thân để kiếm tiền, nhưng khi được nhận những đồng tiền ấy, mình lại cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Tôi cười:
– Vâng. Thế anh nghỉ một tý đi, em massa cho anh dễ ngủ nhé.
– Ừ.
Tôi để người trần truồng thế rồi ngồi dậy massa, những ngón tay bây giờ đã không còn thô ráp vì phải làm quá nhiều việc mà trở nên mềm mại, lướt trên tấm lưng trần của Trung, bấm vào những điểm mà tôi đã quen trên cơ thể anh ta, từ từ khiến anh ta dễ chịu rồi đi vào giấc ngủ.
Tôi cặp với Trung gần hai năm rồi, từ ngày tôi còn làm tiếp viên trong một quán Karaoke nổi tiếng trong thành phố.
Còn nhớ khi đó tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi, mạt vận cùng đường nên mới phải làm cái nghề mua vui cho thiên hạ, ngày ngày rót bia, bấm bài, hát cho khách nghe, thỉnh thoảng còn ăn những trận đòn ghen tuông từ những bà vợ của khách.
Lúc đó để hạn chế tối đa việc bản thân sa ngã trong con đường đầy rẫy nhơ nhớp này, tôi tự đặt ra nguyên tắc chỉ tiếp bia tiếp chuyện chứ không “đi khách”, không bán rẻ thân xác để kiếm tiền. Tôi vẫn nghĩ sau này mình còn phải lấy chồng, sinh con đẻ cái như những người phụ nữ khác nên quyết tâm giữ gìn trinh tiết. Thế nhưng đời có ai ngờ, nhiều khi có phải cứ muốn thế mà được đâu?
Làm cái công việc này không thể quá khí khái, cũng không thể quá cứng rắn được. Thử nghĩ mà xem, nếu mẹ bệnh sống chết nằm đó, em trai tuổi ăn tuổi lớn không có tiền đi học, thậm chí dạ dày mình đang trống rỗng, đói khát, liệu còn nói về nhân phẩm cái gì? Giữ gìn trinh tiết cái gì?
Năm đó tôi nằm ôm bụng đói trong căn phòng trọ nhỏ tý chật hẹp, nồng nặc mùi ẩm mốc. Vừa bị ăn một trận đòn vì vợ của khách bắt được lão già hói đầu ấy và tôi đang uống bia trong phòng hát, bà ta tưởng tôi cặp kè với chồng mình nên đánh cho tôi thừa sống thiếu chết, tôi đau quá, với cả chẳng còn sức lực nào ra ngoài mua cơm nữa nên đành nằm bẹp trong phòng uống nước lọc cho qua ngày.
Tôi nằm nghỉ ngơi một lúc sau đó ra tiếp khách tiếp tục thì Trung đến
Ông Long (quản lý của tôi) thấy Trung thì lập tức thay đổi thái độ, tươi cười bắt chuyện:
– Anh Trung đến đấy ạ? Mời anh vào phòng, hôm nay phòng VIP nhất trên tầng 2 là của anh đấy ạ.
Trung không thèm nhìn ông Long mà quay sang tôi, bảo:
– Đi.
– Vâng.
Thế là quản lý chưa kịp kiểm tra, tôi đã lẽo đẽo theo Trung lên phòng VIP. Mới ngồi xuống ghế anh đã châm thuốc hút, tôi thì ngồi bên cạnh rót rượu.
Vì vẫn còn ngượng vì lần trước anh từ chối nên lần này tôi không nói chuyện nhiều, chỉ lặng lẽ uống cùng Trung. Uống đến chén thứ bảy thì anh nói:
– Mẹ em bị bệnh gì?
– Bị động kinh anh ạ, lúc chụp CT thì kết luận u não.
– Định bán thân để kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ à?

.............................................................

 
Top Bottom