Vô Song
Đô Sát Viện
Staff member
- Joined
- 4 April 2019
- Bài viết
- 3,889
- Reaction score
- 5,762
30 tuổi là một cột mốc quan trọng của một người đàn ông.
Về cơ bản ở tuổi 30 chúng ta đã xác định được phương hướng phát triển của cuộc đời mình, đã bắt đầu cảm nhận được những tránh nhiệm mà chúng ta phải gánh vác, gánh vác bằng chính sức lực và khả năng của mình.
Có nhiều ông đọc đến đây sẽ gật gù và công nhận “Ờ thằng này nói cũng có lý”
Có nhiều ông đọc đến đây sẽ cười nhếch mép và chửi thầm “Đm tuổi tác chỉ là con số, quan trọng là cách mày suy nghĩ và mày sống thế nào, đầy thằng 30 tuổi vẫn là thằng trẻ con, tao đây 15 tuổi đã biết tự lập và tự lo được cho gia đình tao rồi”
Cũng có nhiều ông đọc đến đây thì cảm thấy tự ti và chửi rủa cuộc đời “ Sao tao 30 rồi mà chả làm được cái gì đếu gì cho cuộc đời này, cuộc đời thật bất công”
Và 3 ông nếu gặp được nhau để tranh luận thì lại tiếp tục đưa ra vô số những lí do để chứng minh cho lập luận của mình. Tại vì tôi thế này, tại vì tôi thế kia, theo tôi thì thế lọ thế chai....
Cuộc đời là vô số sự lựa chọn, cuộc sống của chính bản thân chúng ta hiện giờ là do chúng ta lựa chọn. Đúng hay sai gì thì chúng ta cũng không thể chọn lại đâu, mạnh dạn mà bước tiếp đi. Chỉ là đôi khi mệt mỏi quá, hãy tạm dừng lại và nhớ cuộc đời mình, có gì vui không, có gì buồn không, mình trước đây như thế nào, bây giờ như thế nào, có còn là chính mình không.
Tôi sẽ kể cho các ông nghe một vài câu chuyện mà tôi cho rằng nó quan trọng, nó hình thành nên con người tôi bây giờ. Hi vọng các ông cũng sẽ kể lại cho tôi về cuộc đời của các ông, để ít ra mình còn biết, mình là ai trong cuộc đời này....
PHẦN 1: CÂU CHUYỆN CÁI BÁNH BAO
Tôi sinh năm 8x, những năm đấy thì chắc gia đình nhiều ông ở đây cũng như tôi thôi - Nghèo.
Bố mẹ tôi là người Bắc, rồi vì mưu sinh nên bỏ quê vào Nam sinh sống. Bố tôi ngày xưa học giỏi nhất làng, nhưng vì đời ông cụ ông kị gì đấy của tôi là địa chủ, nên bố tối chỉ được học hết cấp 2. Người ta không cho học nữa vì là con cháu thành phần địa chủ, chống phá cách mạng. Họ hàng nhà tôi thì ai vượt biên được thì vượt biên, còn lại cũng không chịu nổi sự đay nghiến hà khắc của hàng xóm và chính quyền nên cũng bỏ quê tha hương hết.
Bố tôi là công nhân, còn mẹ tôi thì ở nhà may vá. Cả nhà ở trong 1 cái phòng độ khoảng 15m2. Thời đấy chỉ được ăn ngày 2 bữa, có cơm gạo trắng và con cá kho là ngon lắm rồi, dù con cá nó bé bằng cái ngón tay út của tôi, 1 thằng nhóc 4 tuổi lúc bấy giờ và nó mặn chát. Còn không thì chỉ có củ khoai và củ sắn mà mẹ tôi trồng kế bên đất nhà hàng xóm thôi.
Tôi rất thích ăn bánh bao, nhưng cái thứ xa xỉ ấy tôi chỉ được ăn vào những lúc tôi ốm, ốm nặng. Những lúc như thế mẹ sẽ mua cho tôi một cái bánh bao, và nói ăn vào sẽ hết ốm. Ngon thật, và cũng hết ốm thật.
Hôm ấy mẹ tôi ốm. 3 hôm liền mẹ tôi lúc tỉnh lúc mơ. Bố thì chả thể nghỉ làm được vì nghỉ là mất việc ngay. Vậy là chỉ có mình tôi lăng quăng bên mẹ, mẹ tôi chả ăn được gì, ăn vài thìa cháo thì lại ói ra. Rồi tôi nhớ tới cái bánh bao, tin là ăn bánh bao thì mẹ sẽ hết bệnh. Tôi thì làm gì có tiền mà mua, lang thang ra chợ, tôi đứng nhìn xe bán bánh bao mà không biết phải làm gì. Tôi đánh liều lại xin thì người ta chỉ cười rồi đuổi tôi đi.
Lúc đấy mẹ con thằng gà đi ngang qua, nhà nó gần nhà tôi, nhà nói nuôi gà nên bọn trong xóm hay gọi mẹ nó là bà gà, nó là thằng gà. Bà gà mua cho nó 2 cái bánh bao rồi dặn nó đứng đây để đi vào chợ mua ít đồ. Nó thấy tôi thì hỏi
- Ê thằng kia, mày đứng đây làm gì?
- M cho tao một cái được không?
- Sao mà cho, mày thèm lắm hả, nhà mày làm gì có tiền mà mua, đồ nhà nghèo
Tôi giựt lấy cái bánh bao trên tay nó, nhưng khổ nỗi nó to hơn tôi nên đè tôi xuống và đánh tôi liên tục. Tôi chỉ chịu đau và ôm cái bánh bao vào người vì sợ cái bánh bẩn mất. Bà gà chạy tới kéo nó ra
- Nó định ăn cướp bánh của con này mẹ
- Thằng này, bố mẹ mày ở nhà không dạy mày hay sao, tí tuổi đầu mà đã trộm cướp rồi
Bà gà chửi tôi xa xả, tôi ném cái bánh vào người bà ấy, vừa khóc vừa chạy về nhà. Bà gà qua tận nhà kiếm rồi chửi tôi, chửi cả mẹ tôi. Mẹ tôi xin xỏ mãi thi bà ấy mới chịu về.
- Sao con làm như vậy?
- Con xin nó không cho, nó còn chửi con, con tức lắm.
- Sao con hư vậy, mẹ có để con bị đói không, sao con đi cướp đồ của người ta.
Mẹ tôi vừa khóc vừa đánh tôi những cái yếu ớt, bà lại gục xuống giường vì không thở nổi. Tôi lao vào ôm mẹ vừa nói vừa khóc:
- Con xin lỗi mẹ, con muốn lấy bánh bao cho mẹ ăn, cho mẹ hết ốm, mẹ ơi mẹ có sao không mẹ.
Mẹ tôi nghe vậy thì lại ôm tôi vào lòng và khóc to hơn, lúc đấy tôi chả biết gì, lại càng gào to hơn. Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc thì mẹ tôi nói:
- Mẹ cám ơn con vì biết lo cho mẹ, nhưng con đừng bao giơ ăn trộm ăn cướp, vì nó rất xấu, sẽ bị công an bắt đi đấy. Con có muốn bị công an bắt, phải xa bố mẹ không.
Và đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi làm ăn cướp.
(Còn tiếp)
Về cơ bản ở tuổi 30 chúng ta đã xác định được phương hướng phát triển của cuộc đời mình, đã bắt đầu cảm nhận được những tránh nhiệm mà chúng ta phải gánh vác, gánh vác bằng chính sức lực và khả năng của mình.
Có nhiều ông đọc đến đây sẽ gật gù và công nhận “Ờ thằng này nói cũng có lý”
Có nhiều ông đọc đến đây sẽ cười nhếch mép và chửi thầm “Đm tuổi tác chỉ là con số, quan trọng là cách mày suy nghĩ và mày sống thế nào, đầy thằng 30 tuổi vẫn là thằng trẻ con, tao đây 15 tuổi đã biết tự lập và tự lo được cho gia đình tao rồi”
Cũng có nhiều ông đọc đến đây thì cảm thấy tự ti và chửi rủa cuộc đời “ Sao tao 30 rồi mà chả làm được cái gì đếu gì cho cuộc đời này, cuộc đời thật bất công”
Và 3 ông nếu gặp được nhau để tranh luận thì lại tiếp tục đưa ra vô số những lí do để chứng minh cho lập luận của mình. Tại vì tôi thế này, tại vì tôi thế kia, theo tôi thì thế lọ thế chai....
Cuộc đời là vô số sự lựa chọn, cuộc sống của chính bản thân chúng ta hiện giờ là do chúng ta lựa chọn. Đúng hay sai gì thì chúng ta cũng không thể chọn lại đâu, mạnh dạn mà bước tiếp đi. Chỉ là đôi khi mệt mỏi quá, hãy tạm dừng lại và nhớ cuộc đời mình, có gì vui không, có gì buồn không, mình trước đây như thế nào, bây giờ như thế nào, có còn là chính mình không.
Tôi sẽ kể cho các ông nghe một vài câu chuyện mà tôi cho rằng nó quan trọng, nó hình thành nên con người tôi bây giờ. Hi vọng các ông cũng sẽ kể lại cho tôi về cuộc đời của các ông, để ít ra mình còn biết, mình là ai trong cuộc đời này....
PHẦN 1: CÂU CHUYỆN CÁI BÁNH BAO
Tôi sinh năm 8x, những năm đấy thì chắc gia đình nhiều ông ở đây cũng như tôi thôi - Nghèo.
Bố mẹ tôi là người Bắc, rồi vì mưu sinh nên bỏ quê vào Nam sinh sống. Bố tôi ngày xưa học giỏi nhất làng, nhưng vì đời ông cụ ông kị gì đấy của tôi là địa chủ, nên bố tối chỉ được học hết cấp 2. Người ta không cho học nữa vì là con cháu thành phần địa chủ, chống phá cách mạng. Họ hàng nhà tôi thì ai vượt biên được thì vượt biên, còn lại cũng không chịu nổi sự đay nghiến hà khắc của hàng xóm và chính quyền nên cũng bỏ quê tha hương hết.
Bố tôi là công nhân, còn mẹ tôi thì ở nhà may vá. Cả nhà ở trong 1 cái phòng độ khoảng 15m2. Thời đấy chỉ được ăn ngày 2 bữa, có cơm gạo trắng và con cá kho là ngon lắm rồi, dù con cá nó bé bằng cái ngón tay út của tôi, 1 thằng nhóc 4 tuổi lúc bấy giờ và nó mặn chát. Còn không thì chỉ có củ khoai và củ sắn mà mẹ tôi trồng kế bên đất nhà hàng xóm thôi.
Tôi rất thích ăn bánh bao, nhưng cái thứ xa xỉ ấy tôi chỉ được ăn vào những lúc tôi ốm, ốm nặng. Những lúc như thế mẹ sẽ mua cho tôi một cái bánh bao, và nói ăn vào sẽ hết ốm. Ngon thật, và cũng hết ốm thật.
Hôm ấy mẹ tôi ốm. 3 hôm liền mẹ tôi lúc tỉnh lúc mơ. Bố thì chả thể nghỉ làm được vì nghỉ là mất việc ngay. Vậy là chỉ có mình tôi lăng quăng bên mẹ, mẹ tôi chả ăn được gì, ăn vài thìa cháo thì lại ói ra. Rồi tôi nhớ tới cái bánh bao, tin là ăn bánh bao thì mẹ sẽ hết bệnh. Tôi thì làm gì có tiền mà mua, lang thang ra chợ, tôi đứng nhìn xe bán bánh bao mà không biết phải làm gì. Tôi đánh liều lại xin thì người ta chỉ cười rồi đuổi tôi đi.
Lúc đấy mẹ con thằng gà đi ngang qua, nhà nó gần nhà tôi, nhà nói nuôi gà nên bọn trong xóm hay gọi mẹ nó là bà gà, nó là thằng gà. Bà gà mua cho nó 2 cái bánh bao rồi dặn nó đứng đây để đi vào chợ mua ít đồ. Nó thấy tôi thì hỏi
- Ê thằng kia, mày đứng đây làm gì?
- M cho tao một cái được không?
- Sao mà cho, mày thèm lắm hả, nhà mày làm gì có tiền mà mua, đồ nhà nghèo
Tôi giựt lấy cái bánh bao trên tay nó, nhưng khổ nỗi nó to hơn tôi nên đè tôi xuống và đánh tôi liên tục. Tôi chỉ chịu đau và ôm cái bánh bao vào người vì sợ cái bánh bẩn mất. Bà gà chạy tới kéo nó ra
- Nó định ăn cướp bánh của con này mẹ
- Thằng này, bố mẹ mày ở nhà không dạy mày hay sao, tí tuổi đầu mà đã trộm cướp rồi
Bà gà chửi tôi xa xả, tôi ném cái bánh vào người bà ấy, vừa khóc vừa chạy về nhà. Bà gà qua tận nhà kiếm rồi chửi tôi, chửi cả mẹ tôi. Mẹ tôi xin xỏ mãi thi bà ấy mới chịu về.
- Sao con làm như vậy?
- Con xin nó không cho, nó còn chửi con, con tức lắm.
- Sao con hư vậy, mẹ có để con bị đói không, sao con đi cướp đồ của người ta.
Mẹ tôi vừa khóc vừa đánh tôi những cái yếu ớt, bà lại gục xuống giường vì không thở nổi. Tôi lao vào ôm mẹ vừa nói vừa khóc:
- Con xin lỗi mẹ, con muốn lấy bánh bao cho mẹ ăn, cho mẹ hết ốm, mẹ ơi mẹ có sao không mẹ.
Mẹ tôi nghe vậy thì lại ôm tôi vào lòng và khóc to hơn, lúc đấy tôi chả biết gì, lại càng gào to hơn. Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc thì mẹ tôi nói:
- Mẹ cám ơn con vì biết lo cho mẹ, nhưng con đừng bao giơ ăn trộm ăn cướp, vì nó rất xấu, sẽ bị công an bắt đi đấy. Con có muốn bị công an bắt, phải xa bố mẹ không.
Và đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi làm ăn cướp.
(Còn tiếp)
(Nguồn: 555silver - VOZ f17 with Love )