Truyện Kinh Dị Những câu truyện MA hay - Sưu Tầm!

Mê Âm Đạo Sĩ

Mê Âm Đạo Sĩ

Người Kể Truyện
Joined
16 April 2019
Bài viết
1,460
Reaction score
548
Thầy cúng và 2 chiếc đầu lâu

Phần 1:

Trừ mấy ông bốc mộ với trông nhà xác chứ ở đây tiếp xúc với người chết, đầu lâu xương sọ tôi nhận nhì thì ít ông nào giơ tay nhận nhất. Nhà tôi làm xây dựng, ngoài các công trình lớn thì mảng san lấp mặt bằng vẫn là mảng ngon ăn, múc của thằng thừa đổ cho thằng thiếu, ăn tiền hai đầu lại tiền tươi thóc thật. Chính vì ngon ăn vậy nên nhà tôi *** có cửa để làm những chỗ ngon lành, mà phải nhận lại những chỗ xương xẩu, vâng "xương xẩu" theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn. Việc đào phải mộ kết, mộ chôn tập thể, mộ trẻ em là thường xuyên tất cả đều là vô thừa nhận. Nếu là ông chú tôi chỉ huy trực tiếp, ông ấy sẽ ngay lập tức mời thầy về, lập đàn cầu siêu rồi tốn 1 mớ để hỏa táng và gửi tro vào chùa. Còn khi tôi chỉ huy trực tiếp, chỉ đơn giản là bảo thằng lái máy xúc đào 1 cái hố sâu hết tầm gầu rồi thảy hết xương cốt, quách kiếc, tiểu tiếc vào rồi lấp lại,ah còn răng vàng, nhẫn, khuyên tai thì giữ lại, bán xong làm cái tiệc nhậu, chết là hết, *** lằng nhằng. Nhậu vẫn say và ngủ vẫn ngon, chẳng thấy ma cỏ nào đến ý kiến gì cả. Duy có 1 lần tôi nhớ mãi, khi đó chúng tôi đào 1 cái hồ cho công ty cổ phần Bơm Hóa Chất, gần đê Nguyễn Khoái. Thời đó khu đó vắng vẻ lắm, cây cối lúp xúp um tùm, nghiện còn *** dám lai vãng đến. Sau khi triển khai lán trại , đo cốt mặt bằng xong, tôi bảo thằng Khoát lái máy đào thí điểm lấy cốt âm dù lúc đó đã chiều muộn. Được tầm 15p thấy nó gào lên :
- Anh ơi, lại "đụng" rồi.
Tôi chạy lại gầu máy xúc, thấy cái sọ với cái xương nhỏ nhỏ lòi ra, chắc là của trẻ con hoặc 1 thằng suy sinh dưỡng. Tôi lựa 1 chỗ rậm rạp ngoài khu vực đào hồ để 1 máy xúc khác đào hố chôn như mọi lần. Trong khi đó thằng Khoát tiếp tục đào, nó cứ đào thấy xương là dừng máy, xuống dùng vòi xịt rửa sạch rồi để 1 bên, *** tử tế gì nó đâu, nó đang tìm vàng đấy. Lúc tôi quay ra thì thấy nó đào và rửa sạch được hai cái sọ và 1 đống xương, vàng thì không có. Lạ 1 cái, hai cái sọ có vẻ rất giống nhau, giống đến từng cái chân răng về kích thước và vị trí, có vẻ là hai người sinh đôi. Không có vàng, tôi với thằng Khoát nhìn nhau thất vọng, lúc quay ra thì đã thấy thằng Sằn người dân tộc Mường Hòa Bình, đứng sau từ bao giờ, nó đang nhìn chằm chằm vào hai cái sọ đến quên cả nuốt nước bọt, dãi chảy tong tong ( nó bị sứt môi). Không muốn những chuyện ma mị ảnh hưởng tinh thần làm việc của anh em, đặc biệt lại qua mồm thằng dân tộc mê tín này, tôi vội bảo thằng Khoát lẳng mớ xương sọ xuống hố, hố chưa thể lấp vì biết đâu mai còn đào thêm được. Cùng lúc thằng Khoát vứt, tôi quan sát thằng Sằn, thấy nó có 1 vẻ gì tiếc nuối khó tả, tôi có linh cảm đêm nay sẽ có chuyện, nên quyết định không về Hà Nội mà ở lại lán trại cùng anh em.

Phần 2:

Như thường lệ, cứ khởi công 1 công trình mới, dù lớn dù nhỏ, công ty nhà tôi lại tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ khích lệ tinh thần anh em. Lần này cũng không ngoại lệ, tôi đã mua sẵn mọi thứ bia rượu để trong thùng xe bán tải, mồi thì là 1 con lợn cắp nách đã làm sẵn, chỉ việc nổi lửa lên quay rồi tùng xẻo. Tối hôm đó không có trăng, khí trời chớm đông se lạnh và sương lảng bảng. Anh em sau khi tắm rửa sạch sẽ, lợn cũng vừa chín, liền cùng nhau quây quần giữa sân, rượu uống bát, thịt xé tay, rôm rả cả 1 vùng đất hoang. Tôi để ý thằng Sằn, mọi khi rượu chè như ranh, hôm nay lại chỉ bẽn lẽn cầm lon bia uống từ đầu tới cuối không hết, cũng không chém gió tung trời như mọi khi, mà lảng ra đi nhặt xương ném cho mấy con chó hoang từ đâu đến ăn trực. Tối nay tôi có 1 linh cảm lạ nên hạn chế uống với mấy anh em, muốn tỉnh táo để xem đêm nay có chuyện gì không, dù vậy thân làm tướng cầm quân cũng không thể ko lai rai chục chén với anh em được. Tầm 11h đêm thì tàn tiệc, tôi để ý thằng Sằn thấy nó đang dọn dẹp cùng mấy người khác, không có gì khác lạ nên vào lán buông màn nằm. Dù cố hết sức để thức, nhưng men rượu nồng, trời se lạnh lại cả 1 ngày chuyển máy vất vả, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Cho đến tận tảng sáng, tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào, dụi mắt dăm cái tôi ngồi dậy thì thấy thằng Khoát đến gần nói :
- Thằng Sằn nó bỏ đi rồi anh ạ, không thấy ba lô, gọi cũng thuê bao.
Tôi nhìn quanh, có mấy anh em đã dậy, lục ba lô của mình để kiểm đồ, chắc sợ thằng Sằn ăn cắp rồi trốn. Tôi gọi thằng Kha, hay nằm cùng thằng Sằn lại hỏi, thì nó nói :
- Lúc nửa đêm nó trở dậy thì em cũng biết, tưởng nó đi vệ sinh, em cũng ko để ý, rồi 1 lúc lâu sau nghe thấy tiếng chó kêu "Oẳng" 1 cái rồi im lìm. Xong em cũng ngủ thiếp đi.
Tôi đưa mắt nhìn thằng Khoát rồi bốc phét để trấn an mấy anh em :
- Không có gì đâu, hôm qua nó kêu mẹ nó ốm nặng, chắc lo quá nên sáng về sớm cho kịp xe. Mấy anh em khỏi nấu cơm, vào ngủ thêm chút đi, chốc mình đi mua xôi ăn nốt với thịt hôm qua là được.
Tụi công nhân nghe thấy không phải nấu cơm, lại lục tục vào giường kéo chăn ngủ. Chỉ còn thằng Khoát, tôi đưa mắt nhìn nó, không cần nói, nó lập tức theo tôi đi ra ngoài lán, hướng về cái hố chôn hài cốt. Ngoài trời vẫn nhập nhoạng tối và sương giăng đặc quánh. Tôi cầm đèn pin soi xuống hố còn thằng Khoát cúi xuống hết cỡ để nhìn, bỗng nó thảng thốt, giọng run run :
- Không thấy hai cái sọ anh ạ, chỉ còn xương với cái gì đỏ đỏ thâm thâm như máu.
Tôi thấy lạnh dọc xương sống, lập tức soi quanh miệng hố thì thấy có dấu vết, quệt nhẹ, đúng là máu, tanh khó tả. Thằng Khoát vẫn giọng run run :
- Anh, có khi nào thằng Sằn bị...
- Im, theo tao.
Hai thằng lần mò theo vết máu vào sâu trong khu sình lầy, tôi thấy chi chít vết chân chắc của thằng Sằn, gần đó là 1 xác con chó hoang màu đen bị cắt cổ, vẫn đang rỉ máu. Quan sát kỹ thêm không có gì khác lạ nữa, tôi mới thở phào bảo thằng Khoát :
- *** mẹ thằng tộc ma mọi, *** hiểu nó lấy hai cái sọ với máu chó đen làm gì. Thôi mày lôi cái xác chó vứt nốt vào hố rồi lấp cả đi. Lương tháng này của thằng Sằn cho mày lĩnh, chuyện này đừng để chúng nó biết.
Rồi từ đó cũng không có sự lạ gì cả, chúng tôi hoàn thành công trình xuôn xẻ. Mãi cho tới tận 4 năm sau, khi đó tôi đã đi du học về và chính thức phụ trách trực tiếp công ty. Hồi đó nhà tôi có cổ phần ở 1 trạm trộn bê tông tại Gia Viễn Ninh Bình, thời gian đầu tôi thường xuyên phải xuống giám sát. Cùng lúc đó tôi cũng cặp kè với 1 em sinh viên năm nhất khoa Trung ở Sư Phạm Ngoại Ngữ, quê Lạc Sơn Hòa Bình. Ah, tiện đây tôi khuyên các anh em 1 điều, đó là tránh mẹ bọn gái xinh xinh sang chảnh gốc Hòa Bình ra, tụi nó đúng chuẩn ngon, ngu nhưng *** ngoan, thích phông bạt, sống ảo và *** chung tình. Thôi quay lại câu chuyện, lúc đó mới yêu nhau, l** lạ cá tươi, ch*** cả tuần ở Hà Nội chưa chán, cuối tuần em ấy về quê ở Lạc Sơn, tôi cũng xong việc ở trạm trộn Gia Viễn là lái xe theo hướng Nho Quan đi theo quốc lộ 12B về quê em ấy chơi, rồi đón em ấy lên Hà Nội luôn. Thành ra cái đường 12B xóc dập *** đó lại thành cung đường quen thuộc của tôi. Một lần, đang trên đường sang Lạc Sơn, qua hết phố Dương thì tôi thấy bên đường có 1 thằng mặc kiểu dân tộc, cầm 1 đống đồ với mấy cây phướn ngộ ngộ, tôi để ý từ xa, đi qua thì thấy quen quen, đúng mẹ cái môi sứt của thằng Sằn rồi, những sự lạ năm xưa chưa có giải đáp, tôi phanh hự 1 cái rồi lùi vội lại chỗ nó đứng, sợ nó đi mất. Đúng nó rồi, tôi hạ kính xe, bỏ kính râm ra khỏi mắt, cười với nó 1 cách thân thiện nhất:
- Sằn phải không, dạo này khác thế, đi đâu đấy?
Nó lúng túng, có vẻ muốn bỏ đi, nhưng cũng trấn tĩnh lại và đáp :
- Ơ anh đi đâu qua đây, em đang đợi xe đi Cẩm Thủy có việc.
- Thế hả, thế lên đây, anh đi Lạc Sơn, mày đợi đây bao giờ mới có xe, tiện đường anh đưa ra đường Hồ Chí Minh bắt xe cho nhanh. Ngày xưa là anh quý mày lắm đấy, đang định cho đi học lái máy thì mày về mất.
Miệng thì liến thoắng xởi lởi, còn thì vừa xuống xe vừa mở cửa, lấy đồ nó cho vào băng ghế sau, khiến thằng bé không thể từ chối, miễn cưỡng lên xe ngồi. Sau khi hỏi thăm dăm ba câu cho lịch sự, tôi lập tức đổi giọng :
- Mày biết việc mày lấy trộm hai cái sọ, với lấy máu con chó đen làm công ty gặp bao nhiêu chuyện không?
Thằng Sằn tái mặt lắp bắp :
- Em, em...
- Mày không cần nói nhiều, giờ tao hỏi, mày cứ trả lời thật thì tao tha.
- vâng, anh...
640px-Lassa_witch_doctors.jpg
 
Mê Âm Đạo Sĩ

Mê Âm Đạo Sĩ

Người Kể Truyện
Joined
16 April 2019
Bài viết
1,460
Reaction score
548
Phần 3:

Trông như giờ mày là thầy cúng rồi hả? Có phải mày hồi trước xin vào công ty tao làm, mục đích để tìm sọ phải không?
Giọng nó có vẻ tự hào :
- Vâng, giờ em là thầy mo, trẻ nhất trong lịch sử xứ Mường luôn, cũng nhờ hai cái sọ trẻ con sinh đôi đấy. Nhưng không phải em có chủ đích từ đầu, em làm chỗ anh được mấy tháng, thì về bản chơi, cũng kể chuyện công ty mình làm san lấp mặt bằng hay đào được xương sọ người. Tưởng kể cho vui vậy thôi, ai ngờ hôm sau ông bác em là thầy mo ở bản gọi riêng ra, bảo em để ý nếu tìm được hai cái sọ giống hệt nhau thì mang về, ông ấy sẽ cho cái nhà với mảnh đất mà lấy vợ. Em theo các anh đến gần năm sau hôm đó mới thấy, là em về luôn.
- Thế xong mày có vườn có nhà thì lấy vợ chứ, sao lại làm thầy mo?
- Em mang về cho ông ấy, ông ấy ngắm nghía cả đêm rồi mừng lắm, hôm sau gọi em vào cho em cái mảnh đất gần rừng, có cái nhà lụp xụp. Em không quen làm nông, bán lại sang tay luôn, đất không giấy tờ lại xấu, được ít tiền chỉ đủ mua cái xe máy ra đầu đường chạy xe ôm. Còn ông ấy từ hồi có hai cái sọ, nhiều người các nơi đến mời đi trừ tà ma lắm, tiền cũng nhiều, mua được cả nhà cho con gái ở Hà Nội, thằng con trai học lớp 11 cũng được mua cho cái xe máy đi học. Rồi đùng 1 cái, thằng con bị tai nạn chết, ông ấy cả tháng trời trùm chăn trong nhà ko gặp ai cả. Rồi 1 hôm ông gọi em sang nhà, cứ cầm tay khóc bảo : Họ nhà ta bao đời làm thầy mo, nhưng chỉ là mo làng mo bản, đẳng cấp thấp chỉ trừ nổi ma gà ma xó, đến đời bác thì nhờ hai cái sọ mà cháu mang về, linh hồn các mo đời trước nhà ta mới có chỗ tụ về mà đủ sức trừ con ma rừng. Bác mở mày mở mặt được cho nhà ta 1 chút thì gặp cái nghiệp ác, thằng con bác chẳng may về với tổ tiên, bác chẳng còn tâm trí đâu mà làm nghề, nhưng để nó mai một thì có lỗi với tổ tiên, nay trong họ chỉ có cháu là đủ phẩm cách, lại có duyên với 2 cái sọ này, bác tính truyền hết nghề cho cháu rồi về Hà Nội với con gái an dưỡng tuổi già. Em thấy làm cái nghề này kiếm được nhiều tiền, thế là theo luôn. Lúc theo mới biết là khó, học mãi hơn 2 năm mới xong.
- Oh, thế cũng mới ra nghề ah?
- Vâng, em cúng loanh quanh ở đây cũng được gần năm rồi, hôm nay mới lần đầu tiên đi xa, tận Bản Mí Quan Hóa. Người ta nhờ bắt con ma rừng, em chỉ ngại đụng phải con Phi Luông thôi.
Lúc này sự tò mò của tôi lại chuyển sang cái túi của thằng Sằn để ở ghế sau và cái tráp nó đang ôm trước bụng. Tôi nghĩ nếu bảo nó mở ra cho xem chắc khó, nên tôi dừng lại, đưa nó 50k bảo :
- Mày sang đường mua 2 lon bò húc lạnh hộ anh, anh vừa đói vừa buồn ngủ quá.
Nó ngần ngừ rồi cầm tiền, ôm cái tráp sang đường mua nước. Tôi ở trên xe tranh thủ mở cái túi của nó sau ghế thấy linh tinh mấy thứ chắc để trừ tà : 1 cái roi bằng cành dâu vẫn tươi, 1 cái gương bát quái đã xỉn, 1 cái quạt cũ,1 cây sáo, 2 cái hồ lô bằng đồng đen nhỏ, 1 cái chuông, với lỉnh kỉnh răng nanh với móng vuốt của hổ báo gấu gì đó, thêm mấy cái bùa kí tự nguệch ngoạch, 1 cái áo dài xanh viền đỏ. Không thấy 2 cái sọ người, chắc ở trong cái tráp nó ôm theo. Ngó qua rồi đóng lại ngay vì nó đã quay lại. Vừa đưa lon bò húc cho tôi nó quay xuống rồi nhăn mặt :
- Anh vừa xem túi "khót" túi thiêng của em ah? Anh cẩn thận đấy, con ma nó không thích nó nguyền anh đấy.
Tôi phì cười, nó thấy thế nói tiếp :
- Ở với anh cũng lâu, em biết anh không tin chuyện ma cỏ, nhưng mà có thật đấy, có thể lũ ma nhỏ khộng phạm được tới anh nhưng tụi ma dữ thì anh coi chừng. Anh không tin thì đi với em mà xem.
Cái câu " đi với em mà xem" nó lại gợi cho tôi trí tò mò ghê gớm, nhưng còn con gấu đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm nghiêng cho ráo nước và chờ tôi đến thì sao. Tôi cúi xuông hỏi ý kiến thằng em, thấy nó không nhúc nhích, có vẻ tối qua nó đã được các em massage cho ăn no nê rồi. Với lại tôi vẫn còn cay vụ nó đi chơi với thằng người yêu cũ sau lưng tôi lần trước. Tôi quay qua thằng Sằn, lạnh lùng nói :
- Tao đi với mày.
Nghe vậy nó rú lên sung sướng, nước bọt từ chỗ môi sứt văng lên cả kính xe, mắt thì sáng long lanh :
- Thật nhé, anh đi với em thật nhé.
Tôi lại lạnh lùng gật đầu mà lòng không khỏi băn khoăn. Rõ ràng việc tôi đi cùng nó chỉ giúp nó đỡ 1 chuyến xe khách, có gì đâu mà mừng đến rơi nước mắt vậy. Chắc là có ẩn tình chi đây, hay là thằng này tiếng là đi bắt ma nhưng sợ ma bỏ mẹ, giờ có thằng cứng bóng vía như mình đi cùng mừng hơn bố sống lại. Cũng không nghĩ ngợi nhiều, tôi vừa lái xe vừa bốc máy gọi mấy chỗ để sắp xếp công việc, mọi thứ ổn thỏa hết, chỉ trừ chỗ con bồ, tôi *** biết lấy cớ gì để nói dối nó mà nó không giận. Nghĩ 1 hồi tôi đi chậm lại rồi nhắn tin : " Em giỏi lắm". Quả nhiên lập tức nó gọi lại cho tôi, tôi bốc máy là mắng té tát :
- Cô giỏi lắm, đã hứa với tôi rồi còn lén lút với thằng người yêu cũ. Cái Dung nó nói hết cho tôi rồi, từ giờ tôi với cô chẳng còn gì nữa.
Xong tôi tắt luôn máy. Lại nói về cái Dung, nó là bạn thân từ cấp 3 lại cùng phòng ký túc với em người yêu tôi. Không hiểu bạn thân kiểu gì mà em người yêu tôi suốt ngày nói xấu nó, còn nó thì soi em người yêu tôi, cứ lả lơi với thằng nào là tấu ngay với tôi. Mà thế *** nào, sau lưng thì thế mà trước mặt ngọt ngào tình cảm với nhau lắm, chúng nó chơi trò nhận làm mẹ con cứ là ngọt xớt. Sau tôi mới biết, là cái Dung nó cũng thích tôi, ton hót để tôi với em ng yêu xích mích, chia tay là nó chăn tôi. Cuối cùng cũng chia tay thật, tại tôi ko chịu nổi cái tính thả thính, giả tạo và ít nước của em người yêu. Còn em Dung chỉ chờ có thể, giả bộ quan tâm an ủi tôi để tiếp cận. Tôi làm bộ buồn chán, rủ em ấy đi bar, mới uống vài ly cả hai đã không chịu nổi mà đưa nhau vào khách sạn. Em ấy cũng thuộc dạng ngon, gái 19 có đứa nào mà ko ngon đâu, nhưng của đáng tội, trần đời tôi mới thấy 1 đứa con gái có quả lông bím thẳng và mượt như đi ép, rủ xuống lại dài nữa, khiến tôi phải rẽ sang hai bên. Lúc ch*** như kiểu đang dí vào mặt ĐT, thấy dị quá nên từ lần đó tôi không gặp em ấy nữa. Thôi lan man quá, sorry các bác. Sau khi sắp xếp xong công việc, có thể yên tâm đi tới 3 ngày, tôi quay sang hỏi thằng Sằn :
- Mày mới làm nghề mà tận Quan Hóa Thanh Hóa đã biết tiếng để mời rồi ah?
- Đâu anh, em có ông anh bên họ mẹ, cũng gần, ông ấy làm ở trên đấy, mấy hôm trước gọi về cho em bảo lên cúng trừ ma cho người ta. Thấy trả công cao, những 20 triệu, nên em đi luôn.
- Tao thấy mày có vẻ lo lắng, chắc mới chỉ cúng linh tinh ở nhà, chưa trừ tà ma bao giờ nên sợ hả?
- Đâu anh, em trừ đủ loại rồi từ "ma chài" ,"ma chò ", "ma gà", " ma mèo'', "ma chó", ''ma xó", " ma lam", "ma liếp"...
- Ma *** gì tên vần thế, thế còn " ma cà rồng" tao nghe nói nó hay hóa thành mấy em gái xinh đẹp lừa hút máu đàn ông hả?
- Vâng, chỗ em gọi nó là " phi phồng" nó không xinh đẹp hay chỉ hút màu đàn ông như người Kinh bọn anh tưởng tượng đâu. Nó thường nhập vào phụ nữ có tuổi sống 1 mình, chuyên đi rình hút máu chó mèo lợn gà với máu mủ của người bệnh. Loại này mình chỉ cần khỏe mạnh thì không sợ nó.
- Ah, lúc nãy tao thấy mày nhắc đến con ma " Phi Luông" gì đấy. Mày sợ mỗi nó ah?
- Vâng, nó là loài ma rừng, mạnh nhất, ác nhất. Nó thường ở sâu trong rừng, lâu lâu về hại người, tìm nó đã khó, trừ nó còn khó hơn, nếu thầy mo trừ nó không nổi thì tất chết với nó. Bác em bảo hai cái sọ này mới đủ sức trừ được nó, nhưng không được mắc 1 sai lầm nào, là chết luôn.
- Lần này mày đi, là trừ loại này đấy hả?
- Đất này thiếu gì thầy mo giỏi, mà phải mời em lên trả tới 20 triệu thì chắc là nó rồi. Đấy nhắc mới nhớ, để em gọi ông anh em xem đón đưa thế nào.
Nó gọi điện rồi xì xà xì xồ tiếng dân tộc, nhưng tiếng Mường thì cũng hơi giống tiếng Kinh nên tôi nghe bập bõm được. Đại loại là anh thằng Sằn đã đợi sẵn ở thị trấn Quan Hóa, cứ tới gần chợ huyện là gọi nó ra.
Chúng tôi đến Ngọc Lặc thì rẽ phải, rồi cứ theo quốc lộ 15 dọc sông Mã mà bon về Quan Hóa. Đường không xấu lắm nhưng nhỏ nên tới nơi cũng đã là chiều muộn, anh thằng Sằn đã ngồi đợi sẵn ở 1 quán cà phê ven lộ. Anh nó có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi đi cùng nó, sau khi chào hỏi qua loa và lộ ý định tôi đi cùng thằng Sằn, anh nó bảo tôi cứ ngồi đấy rồi kéo thằng Sằn ra nói chuyện riêng. Không biết nói gì nhưng có vẻ gay gắt lắm, có vẻ là thằng anh nó không muốn cho tôi đi cùng. Đúng vậy, 1 lúc thì hai người đi lại phía tôi, mặt thằng Sằn lộ rõ vẻ thất vọng, còn anh nó thì sẵng giọng với tôi :
- Cái này chỉ thằng Sằn đi thôi, mày không được đi đâu vớ?
- Em chỉ đi xem với phụ giúp thằng Sằn thôi, không làm phiền gì đâu.
Thằng anh nó đột nhiên quát to :
- Không được, tao nói không được là không được, mày không quay về đừng trách.
Đến nước này thì tôi cũng không lịch sự nữa, chơi bài ngửa luôn :
- Được rồi, về thì về, thằng Sằn trả tao hai cái sọ để tao về.
Thằng anh nó ngơ ngác quay sang thằng Sằn, nó hiểu ý liền đỡ lời :
- Thật ra hai cái sọ này, là em ăn cắp của công ty anh ấy mang về cho bác. Thôi anh cho anh ấy đi cùng, không thì em phải trả lại sọ, cũng mất việc.
Thấy mặt thằng anh của Sằn tỏ vẻ do dự tôi chốt luôn :
- Tôi chỉ cần xem nó bắt ma 1 lần thôi, nếu đúng bắt được ma, thì tôi để lại cho nó đi làm phúc. Còn không cho tôi đi, tôi phải đòi bằng được, không cho nó mang đi lừa đảo lung tung.
- Khổ qua, cái này tao không quyết được, mà hỏi ông ấy thì ông ấy chắc không chịu đâu.
- Thì anh cứ bảo tôi là phụ tá của thằng Sằn, phải cùng đi giúp thằng Sằn mới được.
Thằng anh Sằn ngần ngừ 1 lúc rồi dịu giọng :
- Thôi được rồi, nhưng mày chỉ xem việc bắt ma thôi, còn tất cả chuyện khác mày đừng tò mò gì cả, sau này về thấy gì cũng giữ kín trong bụng. Mày phải thề độc đi.
- Được được, tôi thề.
- Không phải thế, làm thế này này.
Nó ngoắc thằng Sằn lại, đưa cái tráp đựng sọ ra, bảo tôi đặt tay lên đó rồi nói gì đó bằng tiếng dân tộc theo nó. Đại loại là nếu tôi không giữ lời mà bép xép ra, thì sẽ phải chịu lời nguyền từ linh hồn tổ tiên thầy mo nhà thằng Sằn ẩn trong hai cái sọ. Tôi sợ *** gì nên nó bảo sao cứ làm vậy.
Xong xuôi mấy thằng đi kiếm chỗ ngồi nhậu ăn tối. Tôi đưa đến 1 nhà hàng có vẻ đẹp nhất ở thị trấn, rượu ngon mồi ngon, thế là nhanh chóng tôi lấy lòng được anh thằng Sằn. Cũng hay, lúc nãy mới sửng cồ với nhau mà chỉ cần 3 xu rượu là nó lại quý tôi như Bác Hồ, và có vẻ bắt đầu tin tưởng tôi. Lúc này tôi mới nắm được tình hình.
Hóa ra không phải trừ tà ma trong bản nào cả. Cách đây mấy tháng anh thằng Sằn theo 1 đội đào vàng đi sâu vào rừng Pù Hu, gần đây bị chết mất 3 người một cách kỳ quái. Đám công nhân đào vàng chủ yếu là người dân tộc, tin rằng bị ma rừng hại nên nhất quyết bắt bưởng trưởng - là 1 tay người Hải Phòng - phải mời thầy mo giỏi trừ tà hoặc ít nhất là xua đuổi thì chúng mới ở lại làm việc tiếp. Anh của Sằn giới thiệu và được đồng ý, hôm nay ra tận đây để mua nhu yếu phẩm và không chỉ đón Sằn mà còn đón thêm 1 người nữa là bác sĩ của 1 bệnh viện huyện ở Hà Nam cũng lên tham gia đoàn đào vàng, sáng hôm sau mới tới. Đêm đó chúng tôi nghỉ lại ở 1 nhà nghỉ ven đường, cũng không có gì lạ ngoài việc thằng Sằn cứ ôm chặt cái tráp đựng đầu lâu ngủ. Hôm sau tôi dậy sớm, ra chợ mua quần áo đi rừng và vài món cần thiết, may quá con dao đi rừng vẫn ở trong cốp xe không bị để ở nhà. Ăn sáng xong thì anh bác sĩ vừa đến, phong cách lấc cấc của anh khiến tôi liên tưởng tới mấy thằng bác sĩ chuyên phá thai chui. Tôi gửi xe ô tô tại nhà nghỉ, rồi chúng tôi bắt xe khách tới cây cầu treo rẽ vào bản Mí thì xuống, từ đây chúng tôi đi bộ xuyên qua bản vào bìa rừng, anh thằng Sằn tên là Lóng cũng mua thêm mấy con gà và 1 con chó đen nhỏ tại đây.
 
Mê Âm Đạo Sĩ

Mê Âm Đạo Sĩ

Người Kể Truyện
Joined
16 April 2019
Bài viết
1,460
Reaction score
548
Phần 4

Chúng tôi cứ men theo đường dân sơn tràng mà đi, đường mòn khá dốc và ngày càng thu hẹp lại, nhưng cũng không vất vả mấy, phần vì khí trời cuối thu mát mẻ, phần vì thằng Lóng phải gùi một đống đồ lỉnh kỉnh không đi nhanh được, còn tôi cũng đã luyện để cuối năm leo Phan. Mới đầu tôi cũng pha trò gợi chuyện để không khí vui vẻ chút, nhưng chẳng ai bắt chuyện cả, thằng Lóng tải nặng nên giữ hơi, tay bác sĩ thì mải rít thuốc, hỏi đến chỉ quay lại cười cười, cười đãi bôi thôi mà phô nguyên quả lợi viêm nha chu cộng thêm bộ răng hô cáu két bựa, nếu có ai hôn hắn, hẳn đây mới là phần kinh dị nhất câu chuyện này. Tôi đành đi tụt lại phía sau để nói chuyện với thằng Sằn, cũng phải tìm hiểu một chút cho ra dáng trợ lý trừ tà :
- Này Sằn, mấy con ma khác thì mày có kể hồi làm công ty, còn con Phi Luông là sao, chưa thấy mày kể bao giờ, nó là dạng ma gì ?
- Nó không là dạng ma gì cụ thể cả, nó có thể là bất kỳ dạng gì đó. Trong tiếng bọn em, Phi là ma, Luông là vùng, tức là nó là con ma vua ở vùng đó, nó mạnh nhất và có thể sai khiến được các loài ma khác.

- Ôi, vãi *** nhỉ, thế làm sao mà bắt được nó ?
- Khó lắm anh, phải là thầy pháp cao tay, có khả năng bắt được hầu hết các loại ma thì may ra mới diệt được nó.

- Mày mới ra nghề chưa lâu, sao tự tin thế?

- Dòng họ nhà em làm thầy pháp được hơn 20 đời rồi, giờ tất cả quy tụ ở 2 cái sọ này, em nhờ cả vào đấy thôi.
- Là như nào, ý là gặp con ma nào khó thì mày triệu hồi ông cố tổ chuyên gia về loài ma đấy chỉ mày cách bắt ah? Hay ông xuất hồn ra đi bắt cho mày luôn?

- Dạng như thế đấy, ông cố tổ nhập vào em rồi chỉ cách bắt, lúc ông nhập nhờ anh ghi lại các chỉ dẫn của ông.

- Tao biết tiếng Mường *** đâu, ah, đúng rồi, tao lấy điện thoại quay lại cho mày xem.

- Không được, quay phim hay ghi âm gì, ông vật cho chết đấy, thôi , để nhờ anh Lóng, lúc đó anh cứ cầm cái bùa đứng ở cửa không cho con ma vào phá là được.
Tôi nghĩ bụng, ma cỏ bùa chú *** gì, giữa tâm điểm vụ Thánh vật sông Tô Lịch, tôi còn nửa đêm rượu say ra đó vạch ch** đái xuống, nhờ vậy mà ăn kèo chén gái khách sạn Fortune mòn ch**. Về độ hủ tục mọi rợ thì Mường chúng mày cũng *** ăn lại Kinh bọn tao đâu. Nghĩ vậy thôi chứ nói ra thằng Sằn nó đạp tôi xuống vực vì tội khinh con ma nhà nó mất, nhưng tôi vẫn phải kháy đểu 1 cái mới chịu được :

- Rồi, mày yên tâm, sau vụ này mày bán cho tao cái bùa đấy để tao ra số 1 Đông Tác đá bát cơm của con Hằng chó dại mới được.
Chuyện cứ lan man như thế, chúng tôi đã lên trên đỉnh núi từ bao giờ, thằng Lóng tìm 1 chỗ bằng phẳng sạch sẽ để cả bọn nghỉ ngơi ăn trưa. Lúc này còn khá sớm để ăn trưa, tôi mới bảo thằng Lóng :

- Lóng này, giờ mới hơn 11h trưa, hay là đi cố tí nữa.

- Không được đâu vớ, đi tiếp là cái rừng Cấm rồi, không được dừng nghỉ ăn đâu.

Ah, chắc là rừng già bảo tồn, kiểm lâm không cho đốt lửa nấu ăn. Nhưng mà có nấu ăn gì đâu nhỉ, mỗi thằng 1 phong lương khô với chai nước ngọt. Tôi đang ngơ ngơ chưa hiểu thì thằng Sằn giải thích :

- Rừng Cấm là nơi người Mường bọn em chôn cất người chết, là nơi ở của ma, không ai được ngủ nghỉ hay ăn uống ở đó kẻo phạm tới con ma, nó hành cho. Qua đó là cứ đi thẳng thôi.

Gọi là nghỉ chứ quả thực vừa nhai chưa dứt mồm thanh lương khô, thằng Lóng đã hô cả bọn đi tiếp. Chúng tôi lại lục tục hành quân theo chân thằng Lóng, tôi cũng chẳng chuyện trò gì nữa, cố ghi vào đầu những chỉ dấu ở mỗi chỗ rẽ hay góc ngoặt. Rừng càng ngày càng thưa ra ở bên dưới và rậm rạp ở bên trên, không khí ẩm ướt oi nồng, đến một lúc thì chẳng còn thấy mặt trời nữa, giữa trưa nhưng tìm 1 tia nắng le lói chiếu xuống cũng là việc khó, chẳng còn phân biệt được không gian và thời gian bằng tri giác của con người. Bỗng thằng Lóng dừng lại, tôi nhìn lên thì thấy nó đứng ngay dưới 1 cái tượng gỗ mang hình dáng một người đang ngồi ôm đầu than khóc, cái tượng gỗ đã mọc cả rêu phong địa y, nhưng vẫn toát lên vẻ tinh xảo, thần thái thể hiện sắc nét như các pho tượng đá thời Phục Hưng, *** mẹ, ra là bọn Bảo tàng dân tộc học lừa tôi, khiến tôi đã từng coi thường mỹ thuật của người Mường. Thằng Sằn thì vội vàng lấy ra 1 cái lọ đỏ, quệt bùa giun rắn gì đó lên trán mỗi người, nó vừa quệt cho tôi vừa thì thào :

- Bản của người chết đấy anh ạ, chốc cứ đi thẳng thôi, đừng nhìn ngó linh tinh, tuyệt đối đừng gọi tên mọi người, đừng lấy gì ở đây.

Đoạn nó quay ra thắp hương khấn vái gì đó ở cái tượng. Tôi tất nhiên ngoan ngoãn gật gật, thú thực tôi có 2 cái cứng rất tự hào là bóng vía và cái kia, giờ thì cả 2 bắt đầu mềm ra trước cái không khí liêu trai này rồi. Cả bọn im lặng xếp hàng 1 hành quân xuyên qua, thằng Lóng đi đầu, tiếp là tay bác sĩ, lần đầu tiên tôi thấy hắn rời điếu thuốc, rồi đến tôi, chốt hậu là thằng Sằn. Sợ đâu được có 2 phút thì trí tò mò của tôi trỗi dậy, bỏ qua lời thằng Sằn, tôi quay ngang quay ngửa nhìn xem cái bản ma này nó như thế nào, mặc cho thằng Sằn lâu lâu lại dùng gậy chọc vào lưng nhắc nhở tôi. Chà, hay nhỉ, đúng là nhìn như 1 xã hội đẳng cấp vậy, nhiều nhất là mộ đắp mô trên cắm 1 cái phướn tua rua tím chắc là dành cho thường dân, tiếp đến là mộ mà phía trên được dựng như 1 cái nhà sàn thu nhỏ cùng các vật dụng sinh hoạt chắc là mộ của dân đại gia, một số mộ thì có thêm tượng đứng chầu chắc là có tí cước sắc, nhưng độc đáo nhất là khu mộ có các cột đá được dựng theo 1 quy tắc nào đó, tôi suýt bật cười khi thấy 1 khu mộ đá xếp theo phong cách Stonehenge, *** biết thằng nào bắt chước thằng nào, sau này thằng Sằn cho tôi biết mộ đá xếp là dành cho quan lang và các thầy pháp cao tay ấn. Tuy nhiên đáng sợ nhất là cái nhà sàn ngay trung tâm, đó là 1 cái nhà sàn thực sự, không cao nhưng dài và to hơn nhà của người sống, các cột kèo đầu hồi, lan can đều trạm trổ các hình thù kỳ quái, đó là nhà quàn. Là nơi để xác của người chết, ngày trước người Mường có tục “ ma khô” tức là khi người trong nhà chết đi, họ vẫn giữ xác lại trong nhà, dùng tro than phủ lên để hút ẩm, cứ thế sau 3 năm xác khô quắt lại mới mang đi chôn cất, sau này cán bộ không cho làm thế nữa sợ mất vệ sinh dịch tễ, nên họ mang vào nhà quàn trong rừng, hàng ngày đều mang nước và thức ăn đến cúng. Lúc chúng tôi đi qua, có lẽ đang có 1 cái xác mới chết, bốc mùi thum thủm gây gây, sộc vào mũi khiến tôi suýt ói, tuy đến cổ thì tôi chặn lại được, nhưng không khỏi phát ra tiếng “Ọe” khá to. Sự bất kính của tôi không chỉ đánh động đến bạn đồng hành mà hình như có ai đó trong nhà quàn cũng đã để ý, rõ ràng có 1 cái bóng vừa lướt qua cửa sổ. Tôi với chai nước sau lưng, định uống 1 hớp cho trôi dịch chua dạ dày vừa ợ ra, cũng như để trấn tĩnh lại, thì thằng Sằn vội giật lấy rồi kéo tôi cắm đầu cắm cổ đi, hai tay kia cũng rảo bước đi nhanh ko kém. Đi 1 hồi lại thấy 1 cái tượng như thế, vậy là qua bản của người chết rồi, nhưng chúng cứ cắm đầu cắm cổ đi 1 chập nữa, đến tận bờ suối mới dừng nghỉ. Thằng Sằn có vẻ đã rất lo lắng nên sẵng giọng với tôi :
- Em nói anh rồi, đừng nhìn ngó, đừng ăn uống trong đó, may mà em giật kịp chai nước. Anh có thấy cái bóng đen trong nhà quàn không?
- Ah, xin lỗi, tao lợm giọng quá nên bất giác muốn uống nước. Đúng là có cái bóng đen trong nhà quàn, mà lạ nhỉ cái sàn nhà mục thế sao nó di chuyển mà ko gây tiếng động nhỉ?

- Lậy bố, ma đấy ạ, may mà nó mới chết nên chưa ám được, chứ không thì…

Tôi *** nghĩ vậy, có thể là 1 con khỉ vào ăn hoa quả của người cúng, nó đu bám giỏi nên mới di chuyển êm như bóng ma vậy.

Thằng Lóng lắc đầu, có lẽ nó không nghĩ tôi sẽ làm tốt vai trợ lý trừ tà của thằng Sằn, mà lộ ra tôi chỉ là thằng tò mò theo đuôi thì nó ăn đủ với bưởng trưởng. Nhưng đã đi tới đây rồi, khó mà đuổi tôi về được nữa. Cả đoàn lại lầm lũi đi tiếp, lần này đều là lội ngược dòng suối. Đến nơi cũng đã xế chiều, đập vào mắt tôi là một khu trại đào vàng quy mô không lớn nhưng có lẽ đến cả trăm người.
 
Last edited:
Top Bottom