Mê Âm Đạo Sĩ
Người Kể Truyện
- Joined
- 16 April 2019
- Bài viết
- 1,467
- Reaction score
- 545
Thầy cúng và 2 chiếc đầu lâu
Phần 1:
Trừ mấy ông bốc mộ với trông nhà xác chứ ở đây tiếp xúc với người chết, đầu lâu xương sọ tôi nhận nhì thì ít ông nào giơ tay nhận nhất. Nhà tôi làm xây dựng, ngoài các công trình lớn thì mảng san lấp mặt bằng vẫn là mảng ngon ăn, múc của thằng thừa đổ cho thằng thiếu, ăn tiền hai đầu lại tiền tươi thóc thật. Chính vì ngon ăn vậy nên nhà tôi *** có cửa để làm những chỗ ngon lành, mà phải nhận lại những chỗ xương xẩu, vâng "xương xẩu" theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn. Việc đào phải mộ kết, mộ chôn tập thể, mộ trẻ em là thường xuyên tất cả đều là vô thừa nhận. Nếu là ông chú tôi chỉ huy trực tiếp, ông ấy sẽ ngay lập tức mời thầy về, lập đàn cầu siêu rồi tốn 1 mớ để hỏa táng và gửi tro vào chùa. Còn khi tôi chỉ huy trực tiếp, chỉ đơn giản là bảo thằng lái máy xúc đào 1 cái hố sâu hết tầm gầu rồi thảy hết xương cốt, quách kiếc, tiểu tiếc vào rồi lấp lại,ah còn răng vàng, nhẫn, khuyên tai thì giữ lại, bán xong làm cái tiệc nhậu, chết là hết, *** lằng nhằng. Nhậu vẫn say và ngủ vẫn ngon, chẳng thấy ma cỏ nào đến ý kiến gì cả. Duy có 1 lần tôi nhớ mãi, khi đó chúng tôi đào 1 cái hồ cho công ty cổ phần Bơm Hóa Chất, gần đê Nguyễn Khoái. Thời đó khu đó vắng vẻ lắm, cây cối lúp xúp um tùm, nghiện còn *** dám lai vãng đến. Sau khi triển khai lán trại , đo cốt mặt bằng xong, tôi bảo thằng Khoát lái máy đào thí điểm lấy cốt âm dù lúc đó đã chiều muộn. Được tầm 15p thấy nó gào lên :
- Anh ơi, lại "đụng" rồi.
Tôi chạy lại gầu máy xúc, thấy cái sọ với cái xương nhỏ nhỏ lòi ra, chắc là của trẻ con hoặc 1 thằng suy sinh dưỡng. Tôi lựa 1 chỗ rậm rạp ngoài khu vực đào hồ để 1 máy xúc khác đào hố chôn như mọi lần. Trong khi đó thằng Khoát tiếp tục đào, nó cứ đào thấy xương là dừng máy, xuống dùng vòi xịt rửa sạch rồi để 1 bên, *** tử tế gì nó đâu, nó đang tìm vàng đấy. Lúc tôi quay ra thì thấy nó đào và rửa sạch được hai cái sọ và 1 đống xương, vàng thì không có. Lạ 1 cái, hai cái sọ có vẻ rất giống nhau, giống đến từng cái chân răng về kích thước và vị trí, có vẻ là hai người sinh đôi. Không có vàng, tôi với thằng Khoát nhìn nhau thất vọng, lúc quay ra thì đã thấy thằng Sằn người dân tộc Mường Hòa Bình, đứng sau từ bao giờ, nó đang nhìn chằm chằm vào hai cái sọ đến quên cả nuốt nước bọt, dãi chảy tong tong ( nó bị sứt môi). Không muốn những chuyện ma mị ảnh hưởng tinh thần làm việc của anh em, đặc biệt lại qua mồm thằng dân tộc mê tín này, tôi vội bảo thằng Khoát lẳng mớ xương sọ xuống hố, hố chưa thể lấp vì biết đâu mai còn đào thêm được. Cùng lúc thằng Khoát vứt, tôi quan sát thằng Sằn, thấy nó có 1 vẻ gì tiếc nuối khó tả, tôi có linh cảm đêm nay sẽ có chuyện, nên quyết định không về Hà Nội mà ở lại lán trại cùng anh em.
Phần 2:
Như thường lệ, cứ khởi công 1 công trình mới, dù lớn dù nhỏ, công ty nhà tôi lại tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ khích lệ tinh thần anh em. Lần này cũng không ngoại lệ, tôi đã mua sẵn mọi thứ bia rượu để trong thùng xe bán tải, mồi thì là 1 con lợn cắp nách đã làm sẵn, chỉ việc nổi lửa lên quay rồi tùng xẻo. Tối hôm đó không có trăng, khí trời chớm đông se lạnh và sương lảng bảng. Anh em sau khi tắm rửa sạch sẽ, lợn cũng vừa chín, liền cùng nhau quây quần giữa sân, rượu uống bát, thịt xé tay, rôm rả cả 1 vùng đất hoang. Tôi để ý thằng Sằn, mọi khi rượu chè như ranh, hôm nay lại chỉ bẽn lẽn cầm lon bia uống từ đầu tới cuối không hết, cũng không chém gió tung trời như mọi khi, mà lảng ra đi nhặt xương ném cho mấy con chó hoang từ đâu đến ăn trực. Tối nay tôi có 1 linh cảm lạ nên hạn chế uống với mấy anh em, muốn tỉnh táo để xem đêm nay có chuyện gì không, dù vậy thân làm tướng cầm quân cũng không thể ko lai rai chục chén với anh em được. Tầm 11h đêm thì tàn tiệc, tôi để ý thằng Sằn thấy nó đang dọn dẹp cùng mấy người khác, không có gì khác lạ nên vào lán buông màn nằm. Dù cố hết sức để thức, nhưng men rượu nồng, trời se lạnh lại cả 1 ngày chuyển máy vất vả, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Cho đến tận tảng sáng, tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào, dụi mắt dăm cái tôi ngồi dậy thì thấy thằng Khoát đến gần nói :
- Thằng Sằn nó bỏ đi rồi anh ạ, không thấy ba lô, gọi cũng thuê bao.
Tôi nhìn quanh, có mấy anh em đã dậy, lục ba lô của mình để kiểm đồ, chắc sợ thằng Sằn ăn cắp rồi trốn. Tôi gọi thằng Kha, hay nằm cùng thằng Sằn lại hỏi, thì nó nói :
- Lúc nửa đêm nó trở dậy thì em cũng biết, tưởng nó đi vệ sinh, em cũng ko để ý, rồi 1 lúc lâu sau nghe thấy tiếng chó kêu "Oẳng" 1 cái rồi im lìm. Xong em cũng ngủ thiếp đi.
Tôi đưa mắt nhìn thằng Khoát rồi bốc phét để trấn an mấy anh em :
- Không có gì đâu, hôm qua nó kêu mẹ nó ốm nặng, chắc lo quá nên sáng về sớm cho kịp xe. Mấy anh em khỏi nấu cơm, vào ngủ thêm chút đi, chốc mình đi mua xôi ăn nốt với thịt hôm qua là được.
Tụi công nhân nghe thấy không phải nấu cơm, lại lục tục vào giường kéo chăn ngủ. Chỉ còn thằng Khoát, tôi đưa mắt nhìn nó, không cần nói, nó lập tức theo tôi đi ra ngoài lán, hướng về cái hố chôn hài cốt. Ngoài trời vẫn nhập nhoạng tối và sương giăng đặc quánh. Tôi cầm đèn pin soi xuống hố còn thằng Khoát cúi xuống hết cỡ để nhìn, bỗng nó thảng thốt, giọng run run :
- Không thấy hai cái sọ anh ạ, chỉ còn xương với cái gì đỏ đỏ thâm thâm như máu.
Tôi thấy lạnh dọc xương sống, lập tức soi quanh miệng hố thì thấy có dấu vết, quệt nhẹ, đúng là máu, tanh khó tả. Thằng Khoát vẫn giọng run run :
- Anh, có khi nào thằng Sằn bị...
- Im, theo tao.
Hai thằng lần mò theo vết máu vào sâu trong khu sình lầy, tôi thấy chi chít vết chân chắc của thằng Sằn, gần đó là 1 xác con chó hoang màu đen bị cắt cổ, vẫn đang rỉ máu. Quan sát kỹ thêm không có gì khác lạ nữa, tôi mới thở phào bảo thằng Khoát :
- *** mẹ thằng tộc ma mọi, *** hiểu nó lấy hai cái sọ với máu chó đen làm gì. Thôi mày lôi cái xác chó vứt nốt vào hố rồi lấp cả đi. Lương tháng này của thằng Sằn cho mày lĩnh, chuyện này đừng để chúng nó biết.
Rồi từ đó cũng không có sự lạ gì cả, chúng tôi hoàn thành công trình xuôn xẻ. Mãi cho tới tận 4 năm sau, khi đó tôi đã đi du học về và chính thức phụ trách trực tiếp công ty. Hồi đó nhà tôi có cổ phần ở 1 trạm trộn bê tông tại Gia Viễn Ninh Bình, thời gian đầu tôi thường xuyên phải xuống giám sát. Cùng lúc đó tôi cũng cặp kè với 1 em sinh viên năm nhất khoa Trung ở Sư Phạm Ngoại Ngữ, quê Lạc Sơn Hòa Bình. Ah, tiện đây tôi khuyên các anh em 1 điều, đó là tránh mẹ bọn gái xinh xinh sang chảnh gốc Hòa Bình ra, tụi nó đúng chuẩn ngon, ngu nhưng *** ngoan, thích phông bạt, sống ảo và *** chung tình. Thôi quay lại câu chuyện, lúc đó mới yêu nhau, l** lạ cá tươi, ch*** cả tuần ở Hà Nội chưa chán, cuối tuần em ấy về quê ở Lạc Sơn, tôi cũng xong việc ở trạm trộn Gia Viễn là lái xe theo hướng Nho Quan đi theo quốc lộ 12B về quê em ấy chơi, rồi đón em ấy lên Hà Nội luôn. Thành ra cái đường 12B xóc dập *** đó lại thành cung đường quen thuộc của tôi. Một lần, đang trên đường sang Lạc Sơn, qua hết phố Dương thì tôi thấy bên đường có 1 thằng mặc kiểu dân tộc, cầm 1 đống đồ với mấy cây phướn ngộ ngộ, tôi để ý từ xa, đi qua thì thấy quen quen, đúng mẹ cái môi sứt của thằng Sằn rồi, những sự lạ năm xưa chưa có giải đáp, tôi phanh hự 1 cái rồi lùi vội lại chỗ nó đứng, sợ nó đi mất. Đúng nó rồi, tôi hạ kính xe, bỏ kính râm ra khỏi mắt, cười với nó 1 cách thân thiện nhất:
- Sằn phải không, dạo này khác thế, đi đâu đấy?
Nó lúng túng, có vẻ muốn bỏ đi, nhưng cũng trấn tĩnh lại và đáp :
- Ơ anh đi đâu qua đây, em đang đợi xe đi Cẩm Thủy có việc.
- Thế hả, thế lên đây, anh đi Lạc Sơn, mày đợi đây bao giờ mới có xe, tiện đường anh đưa ra đường Hồ Chí Minh bắt xe cho nhanh. Ngày xưa là anh quý mày lắm đấy, đang định cho đi học lái máy thì mày về mất.
Miệng thì liến thoắng xởi lởi, còn thì vừa xuống xe vừa mở cửa, lấy đồ nó cho vào băng ghế sau, khiến thằng bé không thể từ chối, miễn cưỡng lên xe ngồi. Sau khi hỏi thăm dăm ba câu cho lịch sự, tôi lập tức đổi giọng :
- Mày biết việc mày lấy trộm hai cái sọ, với lấy máu con chó đen làm công ty gặp bao nhiêu chuyện không?
Thằng Sằn tái mặt lắp bắp :
- Em, em...
- Mày không cần nói nhiều, giờ tao hỏi, mày cứ trả lời thật thì tao tha.
- vâng, anh...
Phần 1:
Trừ mấy ông bốc mộ với trông nhà xác chứ ở đây tiếp xúc với người chết, đầu lâu xương sọ tôi nhận nhì thì ít ông nào giơ tay nhận nhất. Nhà tôi làm xây dựng, ngoài các công trình lớn thì mảng san lấp mặt bằng vẫn là mảng ngon ăn, múc của thằng thừa đổ cho thằng thiếu, ăn tiền hai đầu lại tiền tươi thóc thật. Chính vì ngon ăn vậy nên nhà tôi *** có cửa để làm những chỗ ngon lành, mà phải nhận lại những chỗ xương xẩu, vâng "xương xẩu" theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn. Việc đào phải mộ kết, mộ chôn tập thể, mộ trẻ em là thường xuyên tất cả đều là vô thừa nhận. Nếu là ông chú tôi chỉ huy trực tiếp, ông ấy sẽ ngay lập tức mời thầy về, lập đàn cầu siêu rồi tốn 1 mớ để hỏa táng và gửi tro vào chùa. Còn khi tôi chỉ huy trực tiếp, chỉ đơn giản là bảo thằng lái máy xúc đào 1 cái hố sâu hết tầm gầu rồi thảy hết xương cốt, quách kiếc, tiểu tiếc vào rồi lấp lại,ah còn răng vàng, nhẫn, khuyên tai thì giữ lại, bán xong làm cái tiệc nhậu, chết là hết, *** lằng nhằng. Nhậu vẫn say và ngủ vẫn ngon, chẳng thấy ma cỏ nào đến ý kiến gì cả. Duy có 1 lần tôi nhớ mãi, khi đó chúng tôi đào 1 cái hồ cho công ty cổ phần Bơm Hóa Chất, gần đê Nguyễn Khoái. Thời đó khu đó vắng vẻ lắm, cây cối lúp xúp um tùm, nghiện còn *** dám lai vãng đến. Sau khi triển khai lán trại , đo cốt mặt bằng xong, tôi bảo thằng Khoát lái máy đào thí điểm lấy cốt âm dù lúc đó đã chiều muộn. Được tầm 15p thấy nó gào lên :
- Anh ơi, lại "đụng" rồi.
Tôi chạy lại gầu máy xúc, thấy cái sọ với cái xương nhỏ nhỏ lòi ra, chắc là của trẻ con hoặc 1 thằng suy sinh dưỡng. Tôi lựa 1 chỗ rậm rạp ngoài khu vực đào hồ để 1 máy xúc khác đào hố chôn như mọi lần. Trong khi đó thằng Khoát tiếp tục đào, nó cứ đào thấy xương là dừng máy, xuống dùng vòi xịt rửa sạch rồi để 1 bên, *** tử tế gì nó đâu, nó đang tìm vàng đấy. Lúc tôi quay ra thì thấy nó đào và rửa sạch được hai cái sọ và 1 đống xương, vàng thì không có. Lạ 1 cái, hai cái sọ có vẻ rất giống nhau, giống đến từng cái chân răng về kích thước và vị trí, có vẻ là hai người sinh đôi. Không có vàng, tôi với thằng Khoát nhìn nhau thất vọng, lúc quay ra thì đã thấy thằng Sằn người dân tộc Mường Hòa Bình, đứng sau từ bao giờ, nó đang nhìn chằm chằm vào hai cái sọ đến quên cả nuốt nước bọt, dãi chảy tong tong ( nó bị sứt môi). Không muốn những chuyện ma mị ảnh hưởng tinh thần làm việc của anh em, đặc biệt lại qua mồm thằng dân tộc mê tín này, tôi vội bảo thằng Khoát lẳng mớ xương sọ xuống hố, hố chưa thể lấp vì biết đâu mai còn đào thêm được. Cùng lúc thằng Khoát vứt, tôi quan sát thằng Sằn, thấy nó có 1 vẻ gì tiếc nuối khó tả, tôi có linh cảm đêm nay sẽ có chuyện, nên quyết định không về Hà Nội mà ở lại lán trại cùng anh em.
Phần 2:
Như thường lệ, cứ khởi công 1 công trình mới, dù lớn dù nhỏ, công ty nhà tôi lại tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ khích lệ tinh thần anh em. Lần này cũng không ngoại lệ, tôi đã mua sẵn mọi thứ bia rượu để trong thùng xe bán tải, mồi thì là 1 con lợn cắp nách đã làm sẵn, chỉ việc nổi lửa lên quay rồi tùng xẻo. Tối hôm đó không có trăng, khí trời chớm đông se lạnh và sương lảng bảng. Anh em sau khi tắm rửa sạch sẽ, lợn cũng vừa chín, liền cùng nhau quây quần giữa sân, rượu uống bát, thịt xé tay, rôm rả cả 1 vùng đất hoang. Tôi để ý thằng Sằn, mọi khi rượu chè như ranh, hôm nay lại chỉ bẽn lẽn cầm lon bia uống từ đầu tới cuối không hết, cũng không chém gió tung trời như mọi khi, mà lảng ra đi nhặt xương ném cho mấy con chó hoang từ đâu đến ăn trực. Tối nay tôi có 1 linh cảm lạ nên hạn chế uống với mấy anh em, muốn tỉnh táo để xem đêm nay có chuyện gì không, dù vậy thân làm tướng cầm quân cũng không thể ko lai rai chục chén với anh em được. Tầm 11h đêm thì tàn tiệc, tôi để ý thằng Sằn thấy nó đang dọn dẹp cùng mấy người khác, không có gì khác lạ nên vào lán buông màn nằm. Dù cố hết sức để thức, nhưng men rượu nồng, trời se lạnh lại cả 1 ngày chuyển máy vất vả, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Cho đến tận tảng sáng, tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào, dụi mắt dăm cái tôi ngồi dậy thì thấy thằng Khoát đến gần nói :
- Thằng Sằn nó bỏ đi rồi anh ạ, không thấy ba lô, gọi cũng thuê bao.
Tôi nhìn quanh, có mấy anh em đã dậy, lục ba lô của mình để kiểm đồ, chắc sợ thằng Sằn ăn cắp rồi trốn. Tôi gọi thằng Kha, hay nằm cùng thằng Sằn lại hỏi, thì nó nói :
- Lúc nửa đêm nó trở dậy thì em cũng biết, tưởng nó đi vệ sinh, em cũng ko để ý, rồi 1 lúc lâu sau nghe thấy tiếng chó kêu "Oẳng" 1 cái rồi im lìm. Xong em cũng ngủ thiếp đi.
Tôi đưa mắt nhìn thằng Khoát rồi bốc phét để trấn an mấy anh em :
- Không có gì đâu, hôm qua nó kêu mẹ nó ốm nặng, chắc lo quá nên sáng về sớm cho kịp xe. Mấy anh em khỏi nấu cơm, vào ngủ thêm chút đi, chốc mình đi mua xôi ăn nốt với thịt hôm qua là được.
Tụi công nhân nghe thấy không phải nấu cơm, lại lục tục vào giường kéo chăn ngủ. Chỉ còn thằng Khoát, tôi đưa mắt nhìn nó, không cần nói, nó lập tức theo tôi đi ra ngoài lán, hướng về cái hố chôn hài cốt. Ngoài trời vẫn nhập nhoạng tối và sương giăng đặc quánh. Tôi cầm đèn pin soi xuống hố còn thằng Khoát cúi xuống hết cỡ để nhìn, bỗng nó thảng thốt, giọng run run :
- Không thấy hai cái sọ anh ạ, chỉ còn xương với cái gì đỏ đỏ thâm thâm như máu.
Tôi thấy lạnh dọc xương sống, lập tức soi quanh miệng hố thì thấy có dấu vết, quệt nhẹ, đúng là máu, tanh khó tả. Thằng Khoát vẫn giọng run run :
- Anh, có khi nào thằng Sằn bị...
- Im, theo tao.
Hai thằng lần mò theo vết máu vào sâu trong khu sình lầy, tôi thấy chi chít vết chân chắc của thằng Sằn, gần đó là 1 xác con chó hoang màu đen bị cắt cổ, vẫn đang rỉ máu. Quan sát kỹ thêm không có gì khác lạ nữa, tôi mới thở phào bảo thằng Khoát :
- *** mẹ thằng tộc ma mọi, *** hiểu nó lấy hai cái sọ với máu chó đen làm gì. Thôi mày lôi cái xác chó vứt nốt vào hố rồi lấp cả đi. Lương tháng này của thằng Sằn cho mày lĩnh, chuyện này đừng để chúng nó biết.
Rồi từ đó cũng không có sự lạ gì cả, chúng tôi hoàn thành công trình xuôn xẻ. Mãi cho tới tận 4 năm sau, khi đó tôi đã đi du học về và chính thức phụ trách trực tiếp công ty. Hồi đó nhà tôi có cổ phần ở 1 trạm trộn bê tông tại Gia Viễn Ninh Bình, thời gian đầu tôi thường xuyên phải xuống giám sát. Cùng lúc đó tôi cũng cặp kè với 1 em sinh viên năm nhất khoa Trung ở Sư Phạm Ngoại Ngữ, quê Lạc Sơn Hòa Bình. Ah, tiện đây tôi khuyên các anh em 1 điều, đó là tránh mẹ bọn gái xinh xinh sang chảnh gốc Hòa Bình ra, tụi nó đúng chuẩn ngon, ngu nhưng *** ngoan, thích phông bạt, sống ảo và *** chung tình. Thôi quay lại câu chuyện, lúc đó mới yêu nhau, l** lạ cá tươi, ch*** cả tuần ở Hà Nội chưa chán, cuối tuần em ấy về quê ở Lạc Sơn, tôi cũng xong việc ở trạm trộn Gia Viễn là lái xe theo hướng Nho Quan đi theo quốc lộ 12B về quê em ấy chơi, rồi đón em ấy lên Hà Nội luôn. Thành ra cái đường 12B xóc dập *** đó lại thành cung đường quen thuộc của tôi. Một lần, đang trên đường sang Lạc Sơn, qua hết phố Dương thì tôi thấy bên đường có 1 thằng mặc kiểu dân tộc, cầm 1 đống đồ với mấy cây phướn ngộ ngộ, tôi để ý từ xa, đi qua thì thấy quen quen, đúng mẹ cái môi sứt của thằng Sằn rồi, những sự lạ năm xưa chưa có giải đáp, tôi phanh hự 1 cái rồi lùi vội lại chỗ nó đứng, sợ nó đi mất. Đúng nó rồi, tôi hạ kính xe, bỏ kính râm ra khỏi mắt, cười với nó 1 cách thân thiện nhất:
- Sằn phải không, dạo này khác thế, đi đâu đấy?
Nó lúng túng, có vẻ muốn bỏ đi, nhưng cũng trấn tĩnh lại và đáp :
- Ơ anh đi đâu qua đây, em đang đợi xe đi Cẩm Thủy có việc.
- Thế hả, thế lên đây, anh đi Lạc Sơn, mày đợi đây bao giờ mới có xe, tiện đường anh đưa ra đường Hồ Chí Minh bắt xe cho nhanh. Ngày xưa là anh quý mày lắm đấy, đang định cho đi học lái máy thì mày về mất.
Miệng thì liến thoắng xởi lởi, còn thì vừa xuống xe vừa mở cửa, lấy đồ nó cho vào băng ghế sau, khiến thằng bé không thể từ chối, miễn cưỡng lên xe ngồi. Sau khi hỏi thăm dăm ba câu cho lịch sự, tôi lập tức đổi giọng :
- Mày biết việc mày lấy trộm hai cái sọ, với lấy máu con chó đen làm công ty gặp bao nhiêu chuyện không?
Thằng Sằn tái mặt lắp bắp :
- Em, em...
- Mày không cần nói nhiều, giờ tao hỏi, mày cứ trả lời thật thì tao tha.
- vâng, anh...