Mê Âm Đạo Sĩ
Người Kể Truyện
- Joined
- 16 April 2019
- Bài viết
- 1,466
- Reaction score
- 545
Thể loại: Trinh thám
Tác giả : Tam Sinh Thạch 3
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành bác sĩ pháp y, nhưng tình cờ, tôi dấn thân vào con đường pháp y.
Trên đường đi, tôi thấy quá nhiều bóng tối và sự xấu xí của con người.
Với sự đồng ý của các bộ phận liên quan, tôi đã mô tả một số trường hợp dưới dạng văn bản.
Tội lỗi là tất cả xung quanh chúng ta.
Đây là hồ sơ pháp y!
Chương 1: 1000 mảnh thi thể
Cuối cùng cũng tốt nghiệp, cuối cùng tôi có thể nói lời tạm biệt với trường cảnh sát.
Tên tôi là Lưu Tiểu Thạch một bác sĩ pháp y. Tôi từng nghĩ rằng con người luôn có bản chất tốt. Sau khi làm nghề pháp y thấy rất nhiều vụ án, tôi không tin câu này nữa.
Con người được sinh ra trong quá trình chuyển đổi giữa ánh sáng - bóng tối của trái đất, chúng ta có cả hai thuộc tính sáng và tối ngay khi xuất hiện. Nhưng có một số người từ khi sinh ra đã xấu xa.
Trong cuộc đấu tranh với họ, tôi dần dần trải nghiệm tầm quan trọng của công việc pháp y. Cuộc sống là vấn đề không nhỏ, một chút bất cẩn thôi cũng có thể khiến kẻ giết người không bị trừng phạt.
Do các yêu cầu bảo mật, nhiều trường hợp tôi xử lý đã không được công bố. Sự tàn bạo của kẻ giết người là đáng sợ. Nhiều năm sau, khi xem lại hồ sơ vụ án, tôi có thể cảm thấy mùi máu. Trước mắt tôi, những vệt máu đỏ lớn xuất hiện.
Sau nhiều năm, khi không thể làm được gì nữa, tôi muốn rời khỏi công việc pháp y, xem xét rất nhiều hồ sơ. Đây là hồ sơ chuyên môn của tôi. Những hồ sơ này rất có giá trị. Sau khi được sự đồng ý của những lãnh đạo có liên quan, tôi lấy ra một số trường hợp đặc biệt và ghi lại chúng trong văn bản.
Những kẻ giết người tàn ác, những kẻ giết người vô nhân tính đó không chỉ có mặt trên TV hay trong tiểu thuyết, họ ở ngay bên cạnh chúng ta.
Thành thật mà nói, tôi không thích công việc này. Tôi vào học viện cảnh sát để đuổi theo một cô gái. Pháp y là ước mơ của cô ấy.
Kết quả là cô gái ấy biến mất còn tôi trở thành bác sĩ pháp y. Tôi đã dành cả đời để tìm kiếm, tuy nhiên chưa bao giờ gặp lại cô ấy. Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy, lúc này, có thể cô ấy đang nhìn tôi ở một góc nào đó.
Ngày đầu tiên đặt chân vào trường, cô ấy quyết tâm trở thành một bác sĩ pháp y, và tôi về cơ bản là đang sống trong một môi trường không phù hợp với mình. Đã có lúc các bạn cùng lớp nghĩ rằng tôi sẽ không thể tốt nghiệp. Ngay cả khi tôi tốt nghiệp, cũng sẽ trở thành bác sĩ pháp y kém nhất.
Sau nhiều năm khi tốt nghiệp, các sinh viên đã nói về những trường hợp họ gặp phải. Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng mình gặp phải nhiều vụ án nhất, phương pháp tàn bạo nhất, cảnh tượng cũng kinh hoàng nhất.
Nhìn thấy quá nhiều xác chết, quá nhiều điều kỳ lạ, tôi hiểu sự thật, nỗi kinh hoàng ở bên cạnh bạn, giống như những cái bóng. Chỉ mất vài phút từ trái đất đến địa ngục.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vào ngày đầu tiên đi làm đã gặp một trường hợp cực kỳ khó giải quyết, một ngàn mảnh thi thể!
Vì đây là trường hợp đầu tiên gặp phải, tôi vẫn nhớ tất cả các chi tiết cho đến nay.
Hôm nay là thứ hai, thời tiết nắng nhẹ tôi mặc đồng phục cảnh sát mang hồ sơ đến báo cáo cho Chi nhánh Công an Nam Thành.
Khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát, tôi cảm thấy mình thật 'ngầu'. Khi đi trên đường, có rất nhiều người đã chú ý tới tôi.
Khii vào đồn cảnh sát là một cô gái xinh đẹp tiếp đón tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Kiều. Tiểu Kiều quá xinh đẹp, cô gái xinh đẹp nhất trong đời tôi từng gặp.
"Anh là bác sĩ pháp y mới? Thật là một cái tên dễ thương Lưu Tiểu Thạch? Viên đá nhỏ!"(Tiểu Thạch= đá nhỏ á mọi người)
"Cái tên này nghe được chứ?" Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy lại xuất hiện ở đây.
Tiểu Kiều nói giọng pha chút ganh tị: "Chúc mừng anh, may mắn của anh thực sự tốt! Ngay ngày đầu tiên đi làm đã gặp được những điều tốt đẹp." Sau đó, tôi biết rằng Tiểu Kiều đang làm công việc văn thư, đó là ước mơ của cô ấy khi được vào đội cảnh sát. Thật đáng tiếc cô ấy không bao giờ có cơ hội thực hiện mong muốn của mình.
"Ý cô là gì?"
"Cấp trên sáng nay thông báo cho tôi,nếu anh đến, hãy tới đội cảnh sát hình sự."
"Đội cảnh sát hình sự? Không phải là tôi nên đến phòng pháp y sao?" Tôi đã cầu nguyện trong lòng rằng môi trường làm việc của mình sẽ không quá khó khăn. Thực tế, gan của tôi rất nhỏ.
"Vì vậy, tôi muốn chúc mừng anh. Lệnh đã được ban hành ở trên, để cải cách lực lượng cảnh sát, người có trình độ cao có thể tham gia đội cảnh sát hình sự. Vì vậy, bây giờ anh đã là một cảnh sát vẻ vang, nhưng đừng quá phấn khích, đây chỉ là thời gian thử nghiệm."
Trong suy nghĩ, tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là một cảnh sát. Tốc độ của tôi không lý tưởng. Bắt một tên trộm cũng là vấn đề.
"Anh sợ sao?"
"Tất nhiên là không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi." Tôi không muốn bị một người phụ nữ xinh đẹp cười mình là một kẻ hèn nhát.
"Vậy hãy nhanh lên, căn phòng đầu tiên ở tầng hai bên tay trái anh Ba đang đợi anh!"
"Anh Ba? Anh Ba mà mọi người vẫn hay nhắc?"
"Chính là anh ấy và anh ấy là một người không thích chờ đợi."
Tôi chạy lên lầu như một cơn gió.
Anh Ba là một trong những người có tiếng, tên đầy đủ Lữ Bạch Ba, huyền thoại của cảnh sát, đã phá vỡ nhiều vụ án lớn. Mọi người truyền tai nhau nói rằng các tù nhân mà anh bắt giữ có thể lấp đầy một nhà tù, hầu hết trong số họ là những kẻ phạm tội nguy hiểm, chỉ cần anh Ba tiếp quản vụ án, không có gì là không thể phá. Các câu chuyện về anh được lưu hành trong trường cảnh sát.
Nhìn thấy anh Ba bằng chính mắt mình, tất cả trí tưởng tượng tốt của tôi đã tan vỡ. Thực tế rất khác biệt.
Theo lời đồn, anh Ba là một người đàn ông dũng cảm, chừng chạc, và khi tôi nhìn thấy anh Ba, những thăng trầm trên khuôn mặt anh ấy không mạnh mẽ như mình tưởng tượng. Nếu trong đám một đám đông những người bình thường chắc hẳn sẽ không ai để ý anh ấy.
"Tốt. Cậu sẽ theo tôi trong tương lai." Anh Ba mỉm cười nói với tôi. Nụ cười ấy làm tôi nhớ đến ông nội. Một người như vậy liệu có phải đội trưởng của đội hình sự?
Trò chuyện với anh Ba một chút chuông điện thoại trên bàn reo lên. Anh Ba nhấc máy biểu cảm khuôn mặt dần thay đổi.
"Tôi vừa nhận được thông báo, một thi thể vừa được tìm thấy gần trường đại học tình hình rất xấu, mọi người đều đã được sơ tán!"anh Ba ra lệnh cho cả đội di chuyển, từ khi nhận được thông báo, cả đội có gần một phút để chuẩn bị.
"Tiểu tử, cậu phải nhanh hơn." Tôi còn đang loay hoay, sau đó liền bị kéo xuống cầu thang và nhét vào xe cảnh sát.
DANH SÁCH CHƯƠNG
Chương 1: tiếp theo
Chương 2: Phòng pháp y số 2
Chương 3: Trường hợp cũ
Chương 4: Cái đầu biến mất
Chương 5: Trở lại hiện trường
Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
Chương 7: Xương bị mất
Chương 8: Cái đầu bị mất
Chương 9: Video tử thần
Chương 10: Nhà thờ bóng tối
Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
Chương 12: Vụ án giết người
Chương 13: Toà nhà bỏ hoang
Tác giả : Tam Sinh Thạch 3
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành bác sĩ pháp y, nhưng tình cờ, tôi dấn thân vào con đường pháp y.
Trên đường đi, tôi thấy quá nhiều bóng tối và sự xấu xí của con người.
Với sự đồng ý của các bộ phận liên quan, tôi đã mô tả một số trường hợp dưới dạng văn bản.
Tội lỗi là tất cả xung quanh chúng ta.
Đây là hồ sơ pháp y!
Chương 1: 1000 mảnh thi thể
Cuối cùng cũng tốt nghiệp, cuối cùng tôi có thể nói lời tạm biệt với trường cảnh sát.
Tên tôi là Lưu Tiểu Thạch một bác sĩ pháp y. Tôi từng nghĩ rằng con người luôn có bản chất tốt. Sau khi làm nghề pháp y thấy rất nhiều vụ án, tôi không tin câu này nữa.
Con người được sinh ra trong quá trình chuyển đổi giữa ánh sáng - bóng tối của trái đất, chúng ta có cả hai thuộc tính sáng và tối ngay khi xuất hiện. Nhưng có một số người từ khi sinh ra đã xấu xa.
Trong cuộc đấu tranh với họ, tôi dần dần trải nghiệm tầm quan trọng của công việc pháp y. Cuộc sống là vấn đề không nhỏ, một chút bất cẩn thôi cũng có thể khiến kẻ giết người không bị trừng phạt.
Do các yêu cầu bảo mật, nhiều trường hợp tôi xử lý đã không được công bố. Sự tàn bạo của kẻ giết người là đáng sợ. Nhiều năm sau, khi xem lại hồ sơ vụ án, tôi có thể cảm thấy mùi máu. Trước mắt tôi, những vệt máu đỏ lớn xuất hiện.
Sau nhiều năm, khi không thể làm được gì nữa, tôi muốn rời khỏi công việc pháp y, xem xét rất nhiều hồ sơ. Đây là hồ sơ chuyên môn của tôi. Những hồ sơ này rất có giá trị. Sau khi được sự đồng ý của những lãnh đạo có liên quan, tôi lấy ra một số trường hợp đặc biệt và ghi lại chúng trong văn bản.
Những kẻ giết người tàn ác, những kẻ giết người vô nhân tính đó không chỉ có mặt trên TV hay trong tiểu thuyết, họ ở ngay bên cạnh chúng ta.
Thành thật mà nói, tôi không thích công việc này. Tôi vào học viện cảnh sát để đuổi theo một cô gái. Pháp y là ước mơ của cô ấy.
Kết quả là cô gái ấy biến mất còn tôi trở thành bác sĩ pháp y. Tôi đã dành cả đời để tìm kiếm, tuy nhiên chưa bao giờ gặp lại cô ấy. Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy, lúc này, có thể cô ấy đang nhìn tôi ở một góc nào đó.
Ngày đầu tiên đặt chân vào trường, cô ấy quyết tâm trở thành một bác sĩ pháp y, và tôi về cơ bản là đang sống trong một môi trường không phù hợp với mình. Đã có lúc các bạn cùng lớp nghĩ rằng tôi sẽ không thể tốt nghiệp. Ngay cả khi tôi tốt nghiệp, cũng sẽ trở thành bác sĩ pháp y kém nhất.
Sau nhiều năm khi tốt nghiệp, các sinh viên đã nói về những trường hợp họ gặp phải. Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng mình gặp phải nhiều vụ án nhất, phương pháp tàn bạo nhất, cảnh tượng cũng kinh hoàng nhất.
Nhìn thấy quá nhiều xác chết, quá nhiều điều kỳ lạ, tôi hiểu sự thật, nỗi kinh hoàng ở bên cạnh bạn, giống như những cái bóng. Chỉ mất vài phút từ trái đất đến địa ngục.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vào ngày đầu tiên đi làm đã gặp một trường hợp cực kỳ khó giải quyết, một ngàn mảnh thi thể!
Vì đây là trường hợp đầu tiên gặp phải, tôi vẫn nhớ tất cả các chi tiết cho đến nay.
Hôm nay là thứ hai, thời tiết nắng nhẹ tôi mặc đồng phục cảnh sát mang hồ sơ đến báo cáo cho Chi nhánh Công an Nam Thành.
Khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát, tôi cảm thấy mình thật 'ngầu'. Khi đi trên đường, có rất nhiều người đã chú ý tới tôi.
Khii vào đồn cảnh sát là một cô gái xinh đẹp tiếp đón tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Kiều. Tiểu Kiều quá xinh đẹp, cô gái xinh đẹp nhất trong đời tôi từng gặp.
"Anh là bác sĩ pháp y mới? Thật là một cái tên dễ thương Lưu Tiểu Thạch? Viên đá nhỏ!"(Tiểu Thạch= đá nhỏ á mọi người)
"Cái tên này nghe được chứ?" Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy lại xuất hiện ở đây.
Tiểu Kiều nói giọng pha chút ganh tị: "Chúc mừng anh, may mắn của anh thực sự tốt! Ngay ngày đầu tiên đi làm đã gặp được những điều tốt đẹp." Sau đó, tôi biết rằng Tiểu Kiều đang làm công việc văn thư, đó là ước mơ của cô ấy khi được vào đội cảnh sát. Thật đáng tiếc cô ấy không bao giờ có cơ hội thực hiện mong muốn của mình.
"Ý cô là gì?"
"Cấp trên sáng nay thông báo cho tôi,nếu anh đến, hãy tới đội cảnh sát hình sự."
"Đội cảnh sát hình sự? Không phải là tôi nên đến phòng pháp y sao?" Tôi đã cầu nguyện trong lòng rằng môi trường làm việc của mình sẽ không quá khó khăn. Thực tế, gan của tôi rất nhỏ.
"Vì vậy, tôi muốn chúc mừng anh. Lệnh đã được ban hành ở trên, để cải cách lực lượng cảnh sát, người có trình độ cao có thể tham gia đội cảnh sát hình sự. Vì vậy, bây giờ anh đã là một cảnh sát vẻ vang, nhưng đừng quá phấn khích, đây chỉ là thời gian thử nghiệm."
Trong suy nghĩ, tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là một cảnh sát. Tốc độ của tôi không lý tưởng. Bắt một tên trộm cũng là vấn đề.
"Anh sợ sao?"
"Tất nhiên là không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi." Tôi không muốn bị một người phụ nữ xinh đẹp cười mình là một kẻ hèn nhát.
"Vậy hãy nhanh lên, căn phòng đầu tiên ở tầng hai bên tay trái anh Ba đang đợi anh!"
"Anh Ba? Anh Ba mà mọi người vẫn hay nhắc?"
"Chính là anh ấy và anh ấy là một người không thích chờ đợi."
Tôi chạy lên lầu như một cơn gió.
Anh Ba là một trong những người có tiếng, tên đầy đủ Lữ Bạch Ba, huyền thoại của cảnh sát, đã phá vỡ nhiều vụ án lớn. Mọi người truyền tai nhau nói rằng các tù nhân mà anh bắt giữ có thể lấp đầy một nhà tù, hầu hết trong số họ là những kẻ phạm tội nguy hiểm, chỉ cần anh Ba tiếp quản vụ án, không có gì là không thể phá. Các câu chuyện về anh được lưu hành trong trường cảnh sát.
Nhìn thấy anh Ba bằng chính mắt mình, tất cả trí tưởng tượng tốt của tôi đã tan vỡ. Thực tế rất khác biệt.
Theo lời đồn, anh Ba là một người đàn ông dũng cảm, chừng chạc, và khi tôi nhìn thấy anh Ba, những thăng trầm trên khuôn mặt anh ấy không mạnh mẽ như mình tưởng tượng. Nếu trong đám một đám đông những người bình thường chắc hẳn sẽ không ai để ý anh ấy.
"Tốt. Cậu sẽ theo tôi trong tương lai." Anh Ba mỉm cười nói với tôi. Nụ cười ấy làm tôi nhớ đến ông nội. Một người như vậy liệu có phải đội trưởng của đội hình sự?
Trò chuyện với anh Ba một chút chuông điện thoại trên bàn reo lên. Anh Ba nhấc máy biểu cảm khuôn mặt dần thay đổi.
"Tôi vừa nhận được thông báo, một thi thể vừa được tìm thấy gần trường đại học tình hình rất xấu, mọi người đều đã được sơ tán!"anh Ba ra lệnh cho cả đội di chuyển, từ khi nhận được thông báo, cả đội có gần một phút để chuẩn bị.
"Tiểu tử, cậu phải nhanh hơn." Tôi còn đang loay hoay, sau đó liền bị kéo xuống cầu thang và nhét vào xe cảnh sát.
DANH SÁCH CHƯƠNG
Chương 1: tiếp theo
Chương 2: Phòng pháp y số 2
Chương 3: Trường hợp cũ
Chương 4: Cái đầu biến mất
Chương 5: Trở lại hiện trường
Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
Chương 7: Xương bị mất
Chương 8: Cái đầu bị mất
Chương 9: Video tử thần
Chương 10: Nhà thờ bóng tối
Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
Chương 12: Vụ án giết người
Chương 13: Toà nhà bỏ hoang
Last edited: